“Bịch!”
Cố Tri Dân đặt mạnh ly rượu trên tay mình xuống bàn, sắc mặt nặng nề.
Nhưng mọi người xung quanh đều đang lo hô hào theo, không ai để ý đến sắc mặt của anh, ngay cả đến Thẩm Lệ cũng vì bất ngờ mà nhìn chằm chằm Giang Vũ Thừa, cô không để ý đến sắc mặt của Cố Tri Dân.
“Anh Giang, không ngờ nha!”
“Anh muốn theo đuổi cô Thẩm thì bắt buộc phải bước qua cửa tổng giám đốc Cố của chúng tôi…”
Giữa tiếng hô hào ồn ào, Thẩm Lệ nghe nhắc đến Cố Tri Dân, lúc này cô mới xoay qua nhìn anh.
Cố Tri Dân cũng quay đầu qua nhìn cô, gương mặt anh không biểu cảm.
Loading...
“Anh nhìn em làm gì, làm sao mà em biết Giang Vũ Thừa sẽ như vậy á…” Thẩm Lệ cũng bối rối.
Giang Vũ Thừa là bạn chơi từ nhỏ của Cố Tri Dân,, cũng có thể coi là bạn từ nhỏ của cô, mấy người họ tình cảm rất thân, có thể nói là không khác gì anh em.
Cô cũng không ngờ rằng Giang Vũ Thừa bất ngờ tuyên bố theo đuổi cô như vậy.
Cô hôm nay tới tham gia buổi gặp mặt này, đơn giản chỉ là vì muốn gặp gỡ nhóm bạn lâu năm, quan tâm thăm hỏi nhau, cùng nhau ăn uống vậy thôi.
Đúng lúc này, có người bên cạnh lên tiếng hỏi Thẩm Lệ: “Thẩm Lệ, cô nghĩ sao về lời tuyên bố của anh Giang?”
“Tôi không thích Giang Vũ Thừa, đâu cần nghĩ ngợi gì?” Thẩm Lệ thẳng thắng biểu đạt thái độ của mình không chút do dự.
Giang Vũ Thừa đi đến chỗ cô, dù bị cô từ chối, nhưng gương mặt anh vẫn bình thường không thay đổi, khi đến trước mặt cô, anh còn cười cười nói: “Đừng từ chối gấp như vậy, cho anh cơ hội được không?”
Giang Vũ Thừa lên tiếng hỏi, đồng thời đứng nhích gần người cô hơn.
Cố Tri Dân đạp anh một cước: “Đứng gần quá làm cái gì? Không nghe người ta nói không thích anh sao?”
“Chuyện tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng mà…” Giang Vũ Thừa vẫn mặt dày đặt tay lên vai của Cố Tri Dân, tay chỉ chỉ Quý Vãn Thư ngồi cách đó không xa: “Còn anh, dù gì cũng độc thân, thấy Vãn Thư thế nào.”
Cố Tri Dân gạt tay anh ra: “Sao anh không theo đuổi Quý Vãn Thư đi.”
“Mẹ tôi đã đi coi bói cho tôi rồi, tướng số của tôi và Vãn Thư không hợp…” Giang Vũ Thư nhanh miệng nói.
Quý Vãn Thư cũng khá bất ngờ về chuyện Giang Vũ Thừa lại tuyên bố theo đuổi Thẩm Lệ trước mặt nhiều người như vậy.
Khi vừa nghe Giang Vũ Thừa tuyên bố xong, cô liền chú ý quan sát những người ngồi phía bên này, chủ yếu là cô muốn biết phản ứng của Cố Tri Dân.
Sắc mặt của Cố Tri Dân tuy có phần khó coi, nhưng anh cũng không có phản bác lại gì.
Nếu Cố Tri Dân và Thẩm Lệ thật sự đang yêu nhau, lẽ ra anh sẽ đứng lên phản bác lại mới đúng chứ?
Như vậy cũng có nghĩa là cô vẫn còn cơ hội?
Hơn nữa, giờ Giang Vũ Thừa tuyên bố như vậy, tất cả mọi người trong bao phòng đều đang hô hào theo, nếu cô sẵn dịp thám thính thêm nữa thì cũng không có hại gì…
Vừa suy nghĩ và quyết định, Quý Vãn Thư bèn đi qua chỗ của họ.
Cô cười tươi nhìn Cố Tri Dân: “Tri Dân, thật sự anh không để ý đến tôi sao? Tôi cũng độc thân nè.”
Quý Vãn Thư nói với giọng điệu thoải mái như đang đùa giỡn, không khiến cho đối phương không thoải mái, cũng không có vẻ như là cố ý.
Nhưng Thẩm Lệ biết Quý Vãn Thư thích Cố Tri Dân nên trong lòng cảm thấy dị ứng cực kỳ.
Thẩm Lệ nhíu mày, nhìn Quý Vãn Thư: “Quý Vãn Thư, sao cô không để ý anh Giang vậy, hay cô chê anh Giang sao?”
Thẩm Lệ cũng vừa nói vừa cười, nhưng giọng điệu lại không ôn hòa cho lắm, có thể dễ dàng nghe ra được giọng điệu của cô có chút gì đó như khiêu khích.
Nhưng tính của Thẩm Lệ vốn thẳng thắng, hơn nữa mọi người đều biết Thẩm Lệ và Quý Vãn Thư không hợp nhau, vì vậy nên không ai nhận ra vẻ bất thường trong giọng điệu của Thẩm Lệ.
“Không phải anh Giang thích cô sao? Bạn bè với nhau mà tôi còn chen vô thì hình như không hay lắm.” Quý Vãn Thư vẫn bình thản nói, giống như cố tỏ vẻ bản thân mình rất hào phóng rộng lượng.