Bởi vì gặp phải Tiêu Văn, tâm trạng tốt đẹp của Thẩm Lệ lúc sáng sớm đã biến mất rồi.
Tối hôm qua tuy rằng cô không ngủ ngon, nhưng tâm trạng vẫn không tệ, định mua đồ ăn về nhà rồi tự mình nấu vài bữa cơm, chỉ là hiện tại đã không còn tâm trạng nấu nữa rồi.
Mới sáng sớm mà Tiêu Văn đã đi theo cô đến chợ sáng, có nghĩa là Tiêu Văn vẫn luôn ở cửa nhỏ chờ cô.
Thẩm Lệ có nghĩ nát óc cũng chưa từng nghĩ đến việc Tiêu Văn lại đến nhờ cô giúp đỡ.
Trên đường lái xe về nhà, Thẩm Lệ càng nghĩ càng thấy phiền.
Mà bây giờ Cố Tri Dân còn gửi messenger cho cô, là một icon hôn chào buổi sáng.
Tâm trạng Thẩm Lệ đang không tốt, nghĩ đến tất cả mọi chuyện đều do người đàn ông này mà ra, không khỏi giận cá chém thớt, lúc đang đợi đèn xanh thì cô trả lời cho Cố Tri Dân một cái icon [dùng chân sút bay].
Vừa mới gửi icon qua, bên phía Cố Tri Dân lại hiển thị đang nhập tin nhắn.
Loading...
Cố Tri Dân nhanh chóng gửi tin nhắn lại đây: “Dậy sớm vậy?”
Thẩm Lệ đang lái xe, không trả lời anh.
Suốt đường đi, Thẩm Lệ đều đang nghĩ đến chuyện Tiêu Văn.
Xem phản ứng của Tiêu Văn ngày hôm nay thì cô đã có chút cố chấp, sẽ không để yên, chắc chắn sẽ tiếp tục ngồi canh ở cửa tiểu khi của cô nữa.
Lúc Thẩm Lệ lái xe vào bãi đỗ xe của tiểu khu, cô nhìn vào kính chiếu hậu thì có nhìn thấy một chiếc xe taxi đúng lúc đang từ từ dừng lại ở bên vỉa hè ngoài tiểu khu.
Thẩm Lệ giảm tốc độ xuống, nhìn chiếc xe kia thêm lần nữa,lại vừa khéo lúc đó cửa sổ xe taxi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Tiêu Văn.
Tiêu Văn luôn bám theo cô.
Thẩm Lệ nhíu mày cô, cô biết Tiêu Văn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc mà.
Cô cũng không nhìn Tiêu Văn thêm lần nữa, lập tức lái xe vào gara.
Xe taxi.
Tiêu Văn thấy Thẩm Lệ lái xe vào trong, mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm cửa gara.
Tài xế taxi cảm thấy Tiêu Văn không được bình thường cho lắm, cẩn thận hỏi: “Cô ơi, cô không xuống xe à?’
Tiêu Văn khinh thường nhìn tài xế: “Tôi có xuống xe hay không cần ông lo à? Ông thấy tôi không trả đủ tiền cho ông sao? Cứ việc bấm đồng hồ, tiền lương một tháng của ông còn chưa đủ để tôi mua một cái túi xách!”
Sắc mặt tài xế thay đổi, nhưng mà tiền dâng lên tới miệng ngu gì không lấy, cho nên quay đầu đi không nói gì nữa.
Một lúc sau, Tiêu Văn lấy di động ra.
Lần đó sau khi bị mấy blogger đưa tin chuyện cô không phải đang mang thai con của Cố Tri Dân rồi, cô đã bị Truyền thông Thịnh Hải hủy hợp đồng, không còn người đại diện và trợ lý, Cố Tri Dân cũng không gặp cô nữa.
Cô tìm đủ mọi cách cũng không thể gặp được Cố Tri Dân.
Điện thoại đã không gọi được nữa, không biết Cố Tri Dân đã cho cô vào sổ đen, hay là đã xóa hẳn số điện thoại của cô luôn rồi.
Nhưng mà cô vẫn còn số điện thoại của Kha Trật.
Tiêu Văn gọi điện cho Kha Trật.
Cô dùng một số điện thoại mới, Kha Trật nghe máy rất nhanh.
“Alo, xin chào.”
“Kha Trật, anh chuyển lời này cho Tri Dân biết, nếu anh ấy vẫn không chịu gặp tôi thì tôi sẽ đi tìm Thẩm Lệ, ngày nào cũng sẽ tìm.”
Tiêu Văn không cho Kha Trật có cơ hội phản ứng, nói xong thì lập tức cúp máy.
Sau khi cúp máy, cô nhìn tài xế ngồi phía trước nói: “Đi thôi.”
Cố Tri Dân nằm trên giường nhìn điện thoại chằm chằm.
Màn hình đi động đang hiển thị giao diện trò chuyện messenger với Thẩm Lệ, lúc trước Thẩm Lệ gửi cho anh một cái icon dùng chân sút bay xong thì không còn để ý đến anh nữa.
Ngủ nữa rồi sao?
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình di động, sợ bỏ lỡ tin nhắn của Thẩm Lệ.
Nhưng mà anh không chờ được tin nhắn của Thẩm Lệ, ngược lại chờ được điện thoại của Kha Trật.
Vốn Cố Tri Dân cũng không muốn nghe máy, sẽ ảnh hưởng đến việc anh chờ tin nhắn của Thẩm Lệ.
Nhưng nghĩ đến việc Kha Trật thường sẽ không gọi điện thoại cho anh vào sáng sớm thế này, chắc chắn là có việc nên mới gọi, vì vậy đành nghe máy.