Tốc độ nghe máy của Thẩm Lệ nhanh hơn nhiều so với anh ta tưởng tượng.
Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, Thẩm Lệ liền trả lời.
Cố Tri Dân không nhớ nổi đã bao lâu không trông có tâm trạng nhẹ nhõm như vậy khi gọi điện thoại cho Thẩm Lệ.
Đúng lúc này thang máy đến, ‘Đinh’ một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cố Tri Dân nhìn thoáng qua thang máy trống không, lên tiếng hỏi Thẩm Lệ: “Ở đâu?”
“Ở nhà.” Đâu bên kia Thẩm Lệ quả thực rất yên tĩnh, không giống như đang ở một nơi náo nhiệt.
Cố Tri Dân tiến lên một bước, ấn nút thang máy đi xuống, nói: “Tôi cũng chuẩn bị về nhà.”
Cửa thang máy lần nữa mở ra.
Thẩm Lệ cũng nghe được tiếng thang máy: “Vậy cúp trước.”
“Sao lại cúp? Nói chuyện nha, một mình ở trong thang máy thật nhàm chán.” Cố Tri Dân bước dài một bước liền tiến vào trong thang máy.
Cửa thang máy khép lại, điện thoại của Cố Tri Dân ‘bíp’ một tiếng cúp máy.
Cố Tri Dân nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị cúp, tự an ủi bản thân: “Chắc chắn là vì không có tín hiệu.”
Mặc dù Thẩm Lệ cũng không thân thiện, nhưng đồng ý nhận điện thoại của anh, ôn hòa nhã nhặn nói chuyện cũng anh cũng là quá tốt rồi.
Vừa nghĩ như thế, Cố Tri Dân lại thấy vui vẻ.
Khi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, anh ta vừa ngâm nga bài hát vừa đi tìm xe của mình.
Lúc này ở dưới tầng hầm đã trống hơn phân nửa, xe Cố Tri Dân đỗ ở vị trí rất dễ tìm, chỉ có điều đèn xảy ra chút vấn đề nên ánh sáng vô cùng mờ mịt.
Cố Tri Dân hơi nheo mắt lại nhìn thoáng qua xe của mình, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa xe, một tay khác thò vào trong túi lấy chìa khóa xe, kết quả thò một hồi lâu mới phát hiện chìa khóa trông có trên người.
Anh nhớ rằng trước đó để Kha Trật lái xe của mình ra ngoài làm việc, có lẽ chìa khóa vẫn còn ở chỗ của Kha Trật.
Mà vừa rồi lúc anh đi xuống, Kha Trật cũng không nghĩ đến việc đưa chìa khóa xe cho anh ta.
Xem ra là tuổi cao nên trí nhớ cũng không tốt.
Trở về sẽ phát cho Kha Trật chút tiền thưởng để anh ta mua quả óc chó bồi bổ não.
Kha Trật làm việc rất cẩn thận, từ trước đến nay sẽ không phạm phải sau lầm cấp thấp như vậy.
Cố Tri Dân lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Kha Trật để anh ta đưa chìa khóa xe tới.
Một tay Cố Tri Dân gọi điện thoại cho Kha Trật, tay kia đang định thả tay nắm cửa xe ra thì ngày lúc này cửa xe lại tự mở ra.
Mặc dù anh ta là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng trên đời này thật sự có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể nào giải thích được.
Huống chi, anh ta còn nhìn thấy Thẩm Lệ ở trong xe.
Cái này con mẹ nó làm thế nào có thể giải thích được bằng khoa học???
Đáp án là, hoàn toàn không giải thích được!
“Tổng giám đốc Cố?” Điện thoại được kết nối, trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Kha Trật.
Sắc mặt Cố Tri Dân dần dần trở nên nghiêm túc, ánh mắt rơi vào trên mặt người phụ nữ đang ngồi trong xe, một tấc không dời: “Trong xe có quỷ.”
Thẩm Lệ nghe anh ta nói như vậy không biết là nên tức giận trước hay là nên cười trước.
“Cố Tri Dân, tôi thấy anh nên nhanh chóng đi kiểm tra lại chỉ số IQ của mình.” Thẩm Lệ trừng mắt liếc anh ta một cái, “Phanh” một tiếng và đóng cửa xe lại.
Kha Trật là người đã từng thấy qua rất nhiều cảnh tượng hoành tráng, nhưng anh ta cũng chưa bao giờ thấy Cố Tri Dân ngu ngốc như vậy.
Anh ta là trợ lý chuyện nghiệp rèn luyện đạt một trăm điểm, nên không thể cười.
Anh ta ho nhẹ một tiếng để đè tiếng cười xuống, kiên nhẫn giải thích với Cố Tri Dân: “Tổng giám đốc Cố, trước đó cô Thẩm tới gọi điện thoại cho tôi, nói muốn ngồi trong xe của anh để chờ anh, nhưng lại không muốn làm phiền anh làm việc, tôi cảm thấy cô ấy nói rất có lý nên đã đem chìa khóa xe giao cho cô ấy, thật ra trong đầu tôi vẫn muốn nói cho anh biết nhưng về sau bận quá nên quên mất.”
“A, bận rộn nên quên rồi?” Cố Tri Dân thâm trầm cười một tiếng: “Ngày mai tôi sẽ tìm cậu tính sổ.”
Anh ta nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại, mở cửa xe ra, trong giọng nói không thể che giấu được sự hưng phấn: “Thẩm Tiểu Lệ, em xuống cho tôi, tôi lái xe.”