Đây cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Lệ bị bôi đen, mặc dù video lần này có vẻ vô cùng nghiêm trọng, nhưng chưa đến phút cuối cùng, ai biết chắc chắn là có thể phản kích hay không.
Thẩm Lệ thả lỏng tư tưởng, lúc ăn cơm với vợ chồng Hạ Diệp Chi lại vừa cười vừa nói, như một người không có việc gì, nhân viên công tác của đoàn làm phim đi ngang qua cũng nhịn không đc nhìn thêm vài lần.
Thấy Thẩm Lệ vẫn còn có tâm trạng cười đùa, bọn họ hơi tò mò độ ngũ của Thẩm Lệ có phải đã có đối sách hay không.
Cố Mãn Mãn thì ngược lại, lo lắng vô cùng, cơm cũng không tập trung ăn, vừa ăn lại vừa xem điện thoại, chú ý đến từng động tĩnh trên FB.
Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi trò chuyện, Hạ Diệp Chi đột nhiên đưa mắt với cô liếc mắt ra hiệu một cái, để cô nhìn về hướng Cố Mãn Mãn ở bên cạnh.
Thẩm Lệ vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Cố Mãn Mãn cắn đũa, đôi mắt nhìn thằng vào điện thoại di động, một tay khác không ngừng hoạt động trên điện thoại, lông mày nhíu chặt lại.
“Ăn cơm đi.” Cánh tay thon dài của Thẩm Lệ đưa tới cầm lấy điện thoại của Cố Mãn Mãn.
Loading...
“A, điện thoại…” Cố Mãn Mãn ngẩng đầu một cái thì thấy người cầm điện thoại của mình chính là Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đưa điện thoại của cô đặt ở bên cạnh mình, chỗ mà Cỗ Mãn Mãn không thể lấy được: “Cơm nước xong xuôi thì sẽ trả lại cho em.”
“Điện thoại chính là mạng sống của em, trả lại mạng sống cho em…” Cố Mãn Mãn làm bộ như sắp khóc.
Thẩm Lệ không khách khí gõ lên đầu cô một cái, lúc này Cố Mãn Mãn mới cúi đầu xuống ăn cơm đàng hoàng.
…
Thẩm Lệ ăn cơm xong, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát sẽ bắt đầu công việc.
Cố Mãn Mãn chạy tới, nhìn Thẩm Lệ ngập ngừng: “Em có việc muốn nói với chị.”
Thẩm Lệ nâng mí mắt lên, ra hiệu cho cô nói.
“Đạo diễn nói hôm nay tâm trạng của chị có lẽ không được tốt lắm, vì muốn đạt được hiệu quả tốt nhất, ông ấy để chị nghỉ ngơi chiều nay, ông ấy đem cảnh diễn của chị lùi ra sau.”
Thẩm Lệ dừng lại: “Như vậy sao.”
“Em Thẩm!”
Lúc này, đạo diễn cũng đến đây.
Lần này sự cố đột ngột xảy ra, nếu như không giải quyết tốt, phía nhà đầu tư rất có thể sẽ yêu cầu đổi nhân vật nữ chính, đối với một dự án lớn như “Mất Thành”, cũng không đám sử dụng diễn viên có vết nhơ.
Đạo diễn dù sao cũng đã từng hợp tác với Thẩm Lệ, tự ý đem cảnh diễn của Thẩm Lệ lùi ra sau, đáy lòng cũng có chút áy náy, cho nên tự mình đến nói chuyện này với Thẩm Lệ.
“Em Thẩm, chuyện trên mạng tôi cũng đã nghe nói, chúng ta đã hợp tác nhiều lần như vậy, chắc chắn là tôi tin cô, nhưng người phía bên công ty nói, tạm thời để cô ngừng công việc…”
Nghe đạo diễn nói đến đây, Thẩm Lệ hơi nhíu mày ngắt lời ông ta: “Công ty của tôi nói?”
“Đúng vậy, trước đó lúc ăn cơm, Thịnh Hải gọi điện thoại đến đây nói chuyện này.” Đạo diễn thấy sắc mặt Thẩm Lệ không đúng, hỏi: “Công ty của cô không nói với cô sao?”
Thẩm Lệ nhìn Cố Mãn Mãn, Cố Mãn Mãn lắc đầu, biểu thị không biết.
Cố Mãn Mãn vừa rồi cũng được phó đạo diễn gọi đến nói chuyện ngừng công việc,trong lòng cô vốn còn có chút bất mãn với đạo diễn, nhưng bây giờ có vẻ như cô đã trách oan cho đạo diễn rồi.
Đạo diễn cũng là người từng trải, nhìn tình huống này, liền biết công ty không thông báo cho Thẩm Lệ, mà trực tiếp liên hệ với ông ta để Thẩm Lệ tạm thời ngừng công việc.
Cứ như vậy, mọi thứ trở nên có chút vi diệu.
Thẩm Lệ là nghệ sĩ đứng đầu của Thịnh Hải, theo lý mà nói thì sẽ phải được bảo vệ giống như báu vật quốc gia, lần này xảy ra chuyện, không phải nên nghĩ giải quyết mọi chuyện trước mà lại để Thẩm Lệ tạm ngừng công việc.
Thẩm Lệ trầm tư một lát, nghiêm túc hướng đạo diễn nói: Anh Nguyễn, là ai gọi điện thoại cho anh nói chuyện này?”
Đạo diễn tên là Nguyễn Sang.
Nguyễn Sang rất thưởng thức Thẩm Lệ, cũng không che giấu, nói rõ sự thật: “Anh ta nói anh ta là trợ lý của tổng giám đốc Cố …”