“Cũng được…” Cố Tri Dân yên lặng cầm quyển tạp chí che trước mặt mình.
Mạc Đình Kiên chẳng hứng thú mà cười một tiếng.
Cố Tri Dân bị nụ cười của anh khiến cho da đầu tê dại, cam chịu đặt quyển tạp chí trên tay xuống bàn trà.
“Được rồi, tôi lời ngay nói thật vậy. Vốn dĩ hôm nay vốn là ngày đọc kịch bản, thế nhưng gần đây Thẩm Tiểu Lệ làm việc liên tục không nghỉ, tối qua đã thức suốt đêm bay từ nước ngoài về. Tôi là một ông chủ tốt, đương nhiên là cho cô ấy nửa ngày để nghỉ ngơi rồi, đúng không?”
Mạc Đình Kiên sâu xa nhìn anh ta: “Đúng là một ông chủ tốt, nếu Thẩm Lệ biết cậu suy nghĩ chu đáo như thế, không biết có phải sẽ rất cảm động không đây.”
“Đừng, chuyện này tuyệt đối không thể để cô ấy biết được. Cậu cũng đừng nói cho Diệp Chi biết. Nếu Thẩm Lệ mà biết, nhất định sẽ cười nhạo tôi chưa dứt tình với cô ấy…”
“Chẳng lẽ không phải là chưa dứt tình à?”
“…” Cố Tri Dân nhất thời nghẹn lời.
Tiếng đập cửa vang lên, Thời Dũng vừa lúc đến đưa tài liệu. Cố Tri Dân vội vã uống một hớp cà phê, giơ cốc lên nói với Thời Dũng: “Thời Dũng, pha giúp tôi một cốc cà phê nữa.”
Thời Dũng để tài liệu xuống đi tới: “Tổng giám đốc Cố hôm nay không bận sao?”
Cố Tri Dân cười khan một tiếng: “Tôi đến tìm Đình Kiên có chút việc.”
Thời Dũng khẽ gật đầu một cái, cầm cốc cà phê trước mặt Cố Tri Dân đi.
….
Buổi chiều.
Thẩm Lệ đúng giờ có mặt trong phòng họp của công ty.
Mấy nhân viên công tác đang đặt nước và điểm tâm trong phòng họp, nhìn thấy Thẩm Lệ đều chào hỏi cô.
“Chị Thẩm, đến sớm thế.”
“Chào chị Thẩm.”
Thẩm Lệ tìm chỗ ngồi xuống: “Vất vả rồi.”
Không lâu sau, Hạ Diệp Chi cũng tới.
Hạ Diệp Chi là biên kịch, đương nhiên cô cũng phải có mặt.
“Diệp Chi, bên này.” Thẩm Lệ thấy Hạ Diệp Chi đến ngoắc tay với cô.
Hạ Diệp Chi biết hai ngày trước cô đã ra nước ngoài, vừa ngồi xuống hỏi cô: “Về lúc nào?”
“Bốn năm giờ sáng gì đó, không nhớ rõ, mệt đến đầu óc quay cuồng này.” Thẩm Lệ kéo cánh tay Hạ Diệp Chi, dựa vào vai cô.
Hạ Diệp Chi vỗ vỗ đầu cô: “Nghỉ ngơi một lát đi, khi nào mọi người đến đông đủ tớ gọi cậu.”
Sau khi các nhân viên và các vai chính khác xuất hiện, Cố Tri Dân mới khoan thai đến trễ.
“Tất cả mọi người đều đến rồi ha.” Vẻ mặt Cố Tri Dân mang theo ý cười, anh ta nhìn xung quanh, ánh mắt lướt đến Thẩm Lệ thì dừng lại lâu hơn một chút.
Sau khi nghỉ ngơi một buổi sáng, sắc mặt cô cũng không tệ lắm.
Cố Tri Dân thu hồi ánh mắt, dựa lưng vào ghế, chậm rãi nói: “Bắt đầu đi.”
…
“Ngày hôm nay đến đây thôi, ngày mai tiếp tục.”
Lúc buổi đọc kịch bản kết thúc, trời đã khuya. Bởi vì buổi chiều mới bắt đầu, ngắn hơi kế hoạch ban đầu, cho nên ngày mai vẫn phải tiếp tục.
Thẩm Lệ dựa lưng vào ghế, lười biếng hỏi Hạ Diệp Chi đang thu dọn đồ đạc: “Mạc Đình Kiên đến đón cậu hả?”
Hạ Diệp Chi quay đầu cười với cô: “Đúng vậy.”
Thẩm Lệ cũng cười theo, làm bộ nhìn đồng hồ: “Bây giờ mới mười một giờ, vậy mà đã lo lắng cậu về nhà một mình sao?”
“Không có đâu.” Hạ Diệp Chi cũng hơi ngượng ngùng: “Anh ấy là thế đó, lúc nào cũng chuyện bé xé ra to, lo cái này lo cái kia, cậu cũng không phải không biết.”
Thẩm Lệ cười sâu xa: “Biết biết, tớ biết hết.”
Lúc này Kha Trật đi tới: “Cô Thẩm, bà Mạc, Tổng giám đốc Cố mời mọi người ăn khuya, hai người có đi cùng không?”
Thẩm Lệ do dự, cô muốn về thẳng nhà nghỉ ngơi.
Kha Trật thấy sự do dự của cô, lo lắng nói: “Tất cả mọi người đều đi.”