Thẩm Lệ nhìn Cố Mãn Mãn sợ như vậy, tâm trạng có chút phức tạp.
Cô buông tay Cố Mãn Mãn, dựa vào phía sau, uể oải mở miệng: “Chị chỉ muốn đến ở cùng em mấy ngày mà thôi.”
Vẫn là chị Tiểu Lệ hơi lạnh lùng, cao ngạo như bình thường.
Cố Mãn Mãn hiếu kì hỏi: “Nhà của chị sao vậy?”
“Nhà của chị có một con chó đang ở, không thích hợp cho người ở. Cho nên trước khi anh ta dọn đi, chị tạm thời ra ngoài ở. Bởi vì thời gian quá gấp gáp nên không kịp tìm phòng ở. Nhưng em yên tâm, chị sẽ trả cho em tiền thuê nhà.”
“Tiền thuê nhà thì thôi, em còn chưa từng thuê chung với ai…”
Giọng điệu của Cố Mãn Mãn nghe có chút hưng phấn.
Cuối cùng, Cố Mãn Mãn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: “Chị Tiểu Lệ, con chó ở một mình ở nhà chị không sao à?”
“Không việc gì, khả năng có thể tự gánh vác mọi chuyện của con chó đó rất tốt.”
“Vậy nó giải quyết vấn đề đi vệ sinh như thế nào? Có thể tự dùng bồn cầu sao?”
Thẩm Lệ quay đầu, nghiêm túc cẩn thận dò xét Cố Mãn Mãn.
“Sao vậy?” Cố Mãn Mãn sờ tay lên mặt mình, không biết vì sao Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào mình như vậy.
Thẩm Lệ nhìn hồi lâu cũng không thấy Cố Mãn Mãn có dấu hiệu giả ngốc. Sau khi xác nhận Cố Mãn Mãn đúng thật là ngốc, cô nói chuyện nghiêm túc: “Không cần lo lắng, chó nhà chị rất thông minh, nó còn biết mở cửa để ra ngoài, dắt mình đi dạo nữa đấy.”
Cố Mãn Mãn ngạc nhiên trừng lớn mắt: “Vậy nếu có cơ hội em nhất định muốn gặp con chó này.”
“Sẽ có cơ hội.”
Không chỉ có cơ hội, mà còn đã gặp, và còn thường xuyên gặp nữa.
Lúc Thẩm Lệ vào phòng dọn dẹp hành lí, Cố Mãn Mãn nhận được điện thoại của Cố Tri Dân.
“Anh họ?”
“Mãn Mãn, gần đây em thế nào?”
Cố Tri Dân giọng nói đầy lo lắng, Cố Mãn Mãn nghe vậy hết sức cảm động: “Ngoại trừ có chút cô đơn, thì đều rất tốt. Nhưng bây giờ thì không cô đơn nữa rồi. Chị Tiểu Lệ chuyển tới ở cùng em rồi.”
Cố Tri Dân hỏi xác nhận: “Thẩm Lệ?”
“Đúng vậy, chị Tiểu Lệ nói nhà chị ý giờ có một con chó không thích hợp ở người, cho nên mới chuyển tới ở cùng em. Chó của chị Tiểu Lệ rất thông minh, không chỉ biết tự dùng bồn cầu đi vệ sinh, mà còn tự dắt mình đi dạo được nữa…”
Cố Tri Dân không nghe nổi nữa, ngắt lời: “Cố Mãn Mãn, tiền sinh hoạt phí của em tháng nay không có.”
Nhà họ Cố là một đại gia đình, có gốc gác căn bản, đông anh chị em, tình cảm sâu nặng, đoàn kết.
Cố Tri Dân cũng thuộc thế hệ đàn anh, đàn em cứ có chuyện là đến tìm anh ta. Việc Cố Mãn Mãn giấu gia đình huỷ hôn cũng nhờ Cố Tri Dân giúp đỡ, chút tiền lương ít ỏi của cô còn chưa đủ tiền thuê nhà.
“Anh! Anh là anh ruột của em! Anh đừng như vậy, Em làm gì không đúng anh cứ nói thẳng…”
“Tút…”
Đáp lại Cố Mãn Mãn lại là âm thanh bận của điện thoại bị cúp máy.
Cố Mãn Mãn như sắp khóc.
Lơ đãng vừa quay đầu lại, phát hiện Thẩm Lệ đang vịn cửa cười không ra hơi, nhưng lại nhịn để không phát ra tiếng.
Cố Mãn Mãn méo miệng: “Chị Tiểu Lệ chị cười gì vậy, chị không nhìn thấy em buồn vậy sao…”
“Chị xin lỗi… Hì hì…” Thẩm Lệ đứng lên, đàng hoàng xin lỗi, nhưng lại không nhịn được khom người cười ra tiếng.
Cô đã nghe thấy hết những gì Cố Mãn Mãn vừa nói.
Nghĩ đến bộ dạng tức giận nhảy dựng lên của Cố Tri Dân, cô không nhịn được…
“Anh họ nói không cho em sinh hoạt phí, chị còn cười vui vẻ như vậy…” Cố Mãn Mãn đau khổ, thực sự không cười nổi: “ Tiền lương của em còn chưa đủ để thuê nhà, em không muốn ngủ ngoài đường xó chợ, em không muốn về nhà kết hôn, hu hu hu…”
Cố Mãn Mãn càng nghĩ càng buồn, buồn đến mức khóc oà lên.