Thẩm Lệ thấy dáng vẻ Cố Tri Dân trầm tư, mở miệng, giọng lạnh lùng: “Nói nhảm nhiều thế, mau ăn nhanh cho xong rồi cút đi.”
“Cút đi đâu chứ, anh đến đây ở nhờ mà.” Cố Tri Dân nói như hiển nhiên.
Thẩm Lệ: “Tôi đã đồng ý với anh rồi à?”
Cố Tri Dân: “Không có.”
Thẩm Lệ nhìn anh: “Vậy anh còn không tự giác một chút?”
Cố Tri Dân không vì Thẩm Lệ từ chối mà nản cchí ngược lại còn kể khổ với cô: “Không lẽ em không có chỗ ở ư, em cũng biết phòng anh bị cháy rồi.”
“Biệt thự của anh đâu?” Thẩm Lệ biết, Cố Tri Dân vẫn còn một căn biệt thự rất lớn, vị trí tốt, đã mua từ lâu, hiện giờ giá tiền đã tăng đến hơn 300 tỷ.
“Ống dẫn nước bị nổ, vẫn đang sửa chữa, phải đến nửa năm một năm mới xong nổi.” Cố Tri Dân ra vẻ đau lòng mà thở dài: “Cái số của anh sao lại khổ như vậy chứ.”
Cố Tri Dân vừa giả vờ thở dài, vừa lén nhìn Thẩm Lệ, anh đã nói đến mức độ này, Thẩm Lệ đáng lẽ phải đồng ý chứ?
Thẩm Lệ tập trung suy nghĩ hồi lâu, ung dung lên tiếng: “Tôi nhớ anh còn căn nhà dành riêng ở Kim Hải.”
Cố Tri Dân cũng có cổ phần ở công ty Kim Hải, cũng có nhà dành riêng ở Kim Hải giống như Mạc Đình Kiên, bất cứ lúc nào cũng có thể đến ở.
Hơn nữa, là một trong những cổ đông của Kim Hải, chất lượng phục vụ đương nhiên cũng là hàng đầu, giặt đồ nấu cơm cái gì cũng có người làm sẵn, sinh hoạt ở đó còn tiện hơn.
Cố Tri Dân hơi nghẹn họng, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng: “… Gần đây Kim Hải làm ăn tốt quá, một căn phòng một năm có thể cho lợi nhuận hơn 300 triệu, anh đã dọn ra ngoài rồi.”
“Vậy thì có gì liên quan tới tôi chứ?” Thẩm Lệ vẫn không chút nhượng bộ như trước.
Thấy cô mềm cứng đều không chịu, như vậy, anh cũng chỉ đành sử dụng đòn sát thủ.
Sau khi Cố Tri Dân cúi đầu ăn sạch đồ ăn trong mâm, chậm rãi lấy khăn lau lau, lập tức mở miệng: “Thẩm Tiểu Lệ, bằng tình cảm bao lâu nay của chúng ta, anh ở nhờ nhà em một chút cũng không được? Chẳng lẽ em nghĩ anh đến đây ở nhờ là vì còn chưa dứt tình hay sao?”
Khóe môi Thẩm Lệ khẽ nhúc nhích, hơi mở mắt.
Cố Tri Dân nhìn thấy phản ứng của cô, nói tiếp: “Em không cần phải nghĩ như vậy, đàn ông như anh cầm lên được, bỏ xuống được, anh đến ở nhờ chỗ này, chẳng qua là vì không muốn ở khách sạn mà thôi, em cũng biết anh có tật xấu, ở chỗ lạ sẽ ngủ không ngon, mỗi lần dọn nhà đều mất rất lâu mới làm quen được.”
Chuyện anh nói, Thẩm Lệ biết rõ.
Cái tên Cố Tri Dân này không chỉ thích ăn uống chơi đùa, mà còn rất quái dị, một đống việc cần chú ý.
Người bình thường quen giường, đổi giường thì sẽ ngủ không ngon.
Cố Tri Dân anh ta lại là quen phòng ngủ, chuyển đến một phòng ngủ xa lạ sẽ ngủ không yên, chỉ có ở phòng ngủ quen thuộc mới có thể ngon giấc.
“Được, nếu em thật sự không muốn, cùng lắm thì anh tự đi thuê phòng… Haiz, anh vốn nghĩ chúng ta đã nói thẳng với nhau rồi, không ngờ em vẫn chưa buông tay được, anh không ở nhờ chỗ em cũng tốt, tránh cho anh ở đây, cả ngày em lại suy nghĩ lung tung…”
Lúc này Thẩm Lệ liền cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Tôi suy nghĩ lung tung cái gì? Tôi có gì cần phải suy nghĩ lung tung à?”
Cố Tri Dân nâng hai tay: “Trong lòng em tự biết.”
“Không phải chỉ là ở nhờ thôi à? Được, anh muốn ở bao lâu thì ở!” Thẩm Lệ tức giận đùng đùng đứng dậy đi về phòng ngủ.
Vẻ mặt Cố Tri Dân ung dung: “Cảm ơn.”
“Rầm”một tiếng, Thẩm Lệ đóng mạnh cửa phòng ngủ lại.
Vẻ mặt bình tĩnh của Cố Tri Dân lập tức biến mất, phấn khích đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên.