Thẩm Lệ ngôn từ kiên quyết, lại gạt ra hai giọt nước mắt, bảo vệ cũng nhận ra Thẩm Lệ, mặc dù là một đại minh tinh nhưng lại không có vẻ kiêu ngạo gì cả, bình thường ra vào chung cư cũng vô cùng lễ phép, lại thêm dáng dấp lại xinh đẹp…
Bảo vệ có chút buông lỏng: “Vậy trước tiên để tôi đi hỏi tình hình đã…”
Bảo vệ nói xong cũng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Thẩm Lệ nhìn người bảo vệ đang lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại không có thời gian quan tâm đến cô, cô nhìn thoáng qua về phía trước suy nghĩ có nên tiến lên hay không đây.
Ngay lúc cô ấy vén tay áo lên chuẩn bị chạy vào trong lại nghe thấy bảo vệ hỏi người ở đầu bên kia điện thoại: “Lửa đã dập tắt rồi? Chắc chắn chứ? Vậy để tôi thông báo cho chủ nhà trở về nhà…”
Thẩm Lệ nghe thấy bảo vệ, lộ ra vẻ mặt buông lỏng.
Lửa đã dập tắt rồi hẳn là sẽ không sao.
Có lẽ Cố Tri Dân sẽ không có việc gì đâu.
Loading...
Bảo vệ cúp điện thoại, lên tiếng trấn an Thẩm Lệ: “Cô Thẩm, bây giờ đã không sao rồi, cô có thể trở về xem chó của cô rồi.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Thẩm Lệ cười nói cảm ơn, bảo vệ mặt đỏ lên, gãi gãi đầu: “Tôi còn phải đi tuần tra, tôi đi trước, hẹn gặp lại cô Thẩm.”
“Hẹn gặp lại.”
Thẩm Lệ đưa mắt nhìn bảo vệ rời đi sau đó lại lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Cố Tri Dân.
Vẫn không có người bắt máy.
Thẩm Lệ quyết định trực tiếp đi lên tìm anh ta.
Vừa rồi Kha Trật đã đem số phòng của Cố Tri Dân nói cho cô ấy biết.
Lúc Thẩm Lệ đi vào trong thì những người chủ nhà khác cũng đi vào trong.
Bọn họ vừa đi vừa thảo luận: “Cũng không biết là ai nữa, mùng một đầu năm đã gặp được loại chuyện này…”
Thẩm Lệ chỉ an tĩnh đi ở một bên cũng không có tham giao vào cuộc thảo luận, trong đầu cô ấy đều đang nghĩ tới Cố Tri Dân, trong lòng có chút nóng nảy.
Rất nhanh đã đi đến cửa thang máy.
Thang máy đang từ trên lầu đi xuống, bên trong đi ra một người mặc chế phục của nhân viên chữa cháy, mang theo nón bảo hộ và khẩu trang, khuôn mặt che kín mít.
Thẩm Lệ lơ đãng nhìn lướt qua, liền có chút dừng lại.
Hình dáng của người này nhìn có chút quen mắt.
Những người khác đã tiến vào thang máy, lúc người mặc đồng phục kia đi lướt qua người cô ấy, Thẩm Lệ ngửi thấy mùi khói lẫn với mùi nước hoa đàn ông quen thuộc…
Ánh mắt Thẩm Lệ rơi vào trên người người đàn ông mặc đồng phục, cửa thang máy đóng lại cô ấy cũng không rảnh mà quan tâm.
Tầm mắt của cô đi theo người đàn ông đang đi ra tới đại sảnh chuẩn bị đi ra bên ngoài, tận đến khi anh ta sắp đi ra khỏi cửa, Thẩm Lệ mới yếu ớt mở miệng: “Dừng lại.”
Ngữ điệu của cô ấy không nhanh không chậm, ẩn ẩn lộ ra mấy phần ý vị hưng sư vấn tội.
Người đàn ông mặc đồng phục giống như là không nghe thấy cô nói vẫn tiếp tục đi ra ngoài.
À, còn giả ngu à, cho là cô không nhận ra được sao.
Thẩm Lệ khinh thường cong môi, ngữ khí tăng thêm: “Cố Tri Dân, tôi bảo anh dừng lại!”
Người đàn ông đã sắp đi tới đại sảnh, thân thể cứng đờ bỗng nhiên đứng lại ngay tại chỗ, cả người cứng ngắc lại xoắn xuýt, dường như muốn đi ra bên ngoài nhưng lại không dám.
Thẩm Lệ trực tiếp đi qua, mặt không thay đổi đứng ở trước mặt Cố Tri Dân: “Tôi gọi điện thoại cho anh bao nhiêu cuộc mà sao anh lại không nghe máy?”
Cố Tri Dân mang theo nón bảo hộ và khẩu trang, đầu lại cúi xuống rất thấp khiến Thẩm Lệ không nhìn thấy mặt của anh ta, chỉ nghe thấy anh ta buồn buồn lên tiếng nói ra: “Điện thoại ở trong phòng…”
“Sợ chết như thế à? Lúc chạy đi điện thoại cũng không kịp cầm theo?”
Thẩm Lệ vừa nói xong, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Chờ một chút, bộ quần áo này của anh là từ đâu tới, còn có cả mùi khói trên người anh nữa.”
Cố Tri Dân: “Đương nhiên là chú nhân viên chữa cháy cho anh…”
“Không phải lửa cháy từ chính phòng của anh ra đấy chứ?” Thẩm Lệ mở to hai mắt nhìn Cố Tri Dân, hỏi dò: “Anh nấu cơm liền đem phòng của mình đốt à?”