Hạ Diệp Chi nghe ra trong giọng nói của Mạc Đình Kiên có thâm ý khác, có chút tò mò hỏi anh: “Nghe giọng điệu của anh giống như là anh biết cái gì đó?”
Mạc Đình Kiên cong môi: “Không có.”
Anh đã cảm thấy kỳ quái rồi, sao Cố Tri Dân lại đột nhiên muốn học nấu cơm chứ.
Nếu Cố Tri Dân đã muốn đường cong cứu quốc vậy thì cái gì anh cũng không cần nói là tốt nhất rồi, cũng coi như làm bạn tốt thành toàn cho Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân mặt ngoài nói rằng anh ta đã buông Thẩm Lệ rồi, đó là bởi vì Thẩm Lệ là một người rất tự tin vào bản thân cho nên mới lơ là, mới có thể dễ dàng tin tưởng Cố Tri Dân như vậy.
Bà Mạc của anh cũng rất thông minh, chờ lúc Cố Tri Dân tới hỏi cô cách làm đồ ăn cô trước sau liền liên tưởng, chỉ sợ cũng đã đoán được ý đồ của Cố Tri Dân rồi, đến lúc đó không chừng sẽ hỏi anh.
“Được rồi, vậy đi ăn cơm thôi.” Hạ Diệp Chi cũng không hỏi nhiều nữa.
Loading...
Vừa tới ngồi xuống trước bàn ăn, điện thoại của Hạ Diệp Chi lại vang lên.
“Cố Tri Dân muốn gọi điện thoại video với em?” Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, hơi nghi hoặc một chút rồi quay đầu nhìn sang Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên thần sắc nhàn nhạt, chững chạc đàng hoàng nói: “Có thể là có chuyện gì đó quan trọng.”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên rất có đạo lý.
Bình thường lúc không có chuyện gì, ngay cả messenger Cố Tri Dân cũng không trò chuyện cùng cô, nhiều lắm thì like một cái trên vòng bạn bè, bây giờ anh ta lại muốn gọi điện thoại video cùng cô, chắc là có chuyện quan trọng gì.
Hạ Diệp Chi ấn chấp nhận video xong mới nhớ tới, nếu Cố Tri Dân có chuyện quan trọng gì thì sao không tìm Mạc Đình Kiên mà lại muốn tìm cô?
Mà Cố Tri Dân ở đầu kia điện thoại đã lên tiếng: “Diệp Chi! Chúc mừng năm mới nhé.”
“Chúc mừng năm mới.” Hạ Diệp Chi cười trả lời.
“Khụ…” Cố Tri Dân hắng giọng một cái nói ra: “Diệp Chi, anh tìm em là có chút việc…”
Hạ Diệp Chi phát hiện bối cảnh sau lưng Cố Tri Dân là phòng bếp, trong bồn rửa phía sau anh ta đang bày đầy đồ đạc, các loại bát đĩa, đồ làm bếp, cái xẻng lỗ để vớt đồ, còn có các loại đồ ăn…
Linh quang trong đầu Hạ Diệp Chi lóe lên: “Tri Dân, anh… Sẽ không phải cũng là đang học nấu cơm đấy chứ?”
“Đúng vậy, làm sao em biết?” Vốn Cố Tri Dân còn chưa muốn nói ra mà đã bị Hạ Diệp Chi hỏi như vậy, đáy lòng ngược lại thở dài một hơi.
Anh ta nói xong mới kịp phản ứng lại, quay đầu lại nhìn một chút đồ đạc lộn xộn trong bồn rửa sau lưng mình, hơi ngượng ngùng cười cười: “Ôi, vừa rồi làm chút đồ ăn, có chút bừa bộn ấy mà…”
“Không tồi…” Đáy lòng Hạ Diệp Chi cảm thấy rất kỳ quái, gần sang năm mới rồi mà sao hai người này đều muốn học làm đồ ăn vậy.
“Cái kia, anh chính là muốn hỏi em một chút, anh đều theo chiếu sách hướng dẫn rồi làm theo mà sao món nào cũng bị cháy là thế nào?” Cố Tri Dân thật sự có chút tuyệt vọng, anh ta đã nấu cháy hai nồi rồi đấy.
Hạ Diệp Chi hỏi anh ta: “Anh làm món gì?”
“Chân gà, anh cho em xem một chút.” Cố Tri Dân lại giống như trước đó, đem camera chuyển từ trước ra đằng sau, cho Hạ Diệp Chi xem chân gà anh ta làm.
Lúc này, Mạc Hạ cũng bu lại xem, nhìn thấy hình ảnh trong video: “Oa, chú Cố, chú nấu than trong nồi sao?”
Cố Tri Dân: “… Cháu quả thật là con gái tốt của ba cháu.”
Không hổ là hai ba con ruột thịt, nhìn thấy chân gà anh ta nấu, ngay cả phản ứng cũng đều giống nhau.
Lại nói tiếp, nếu sau này anh ta và Thẩm Lệ kết hôn với nhau thì sinh con gái tốt hơn hay là sinh con trai tốt hơn đây?
“Bữa trưa nay chú ăn món này sao?” Mạc Hạ vẻ mặt đồng tình nhìn Cố Tri Dân sau đó cầm một chiếc chân gà tươi non ngon miệng đầu bếp trong nhà mới làm lúc lắc ở trước ống kính: “Chú đến nhà cháu ăn cơm đi.”
Cố Tri Dân: “…”
Nhất thời không biết là nên đồng tình với chính mình trước hay là nên cảm thấy bình thường mình không phí công yêu thương Mạc Hạ trước đây.