Hạ Diệp Chi đón xe đi đến chỗ biệt thự của Trần Tuấn Tú.
Đến trước cổng khu biệt thự, cô gọi điện cho Trần Tuấn Tú.
Trần Tuấn Tú rất nhanh liền nghe điện thoại, có thể vừa mới tập gym xong, giọng nói có chút thở gấp: “Chờ anh năm phút.”
Năm phút sau Trần Tuấn Tú mới đi ra.
Anh ta mặc bộ đồ thể thao màu đen, tóc hơi ướt, nở nụ cười dịu dàng giống như anh trai nhà bên.
Khi anh ta đưa ánh mắt đến nhìn trên người Hạ Diệp Chi, nụ cười trên khuôn mặt anh ta càng thêm sâu hơn.
Anh ta vẫy tay với Hạ Diệp Chi: “Chi Chi, đi theo anh.”truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Nói xong, anh ta cũng ý thức được có chỗ nào không ổn, giọng hơi xin lỗi hỏi cô: “Em hãy gọi anh là anh giống như Đình Kiên, anh có thể gọi em là Chi Chi không?”
Hạ Diệp Chi bị câu nói của anh ta làm cho nghẹn một chút, có chút lúng túng gật đầu: “…Có thể.”
Trần Tuấn Tú dẫn Hạ Diệp Chi đi vào nhà anh ta, vào cửa lấy một đôi dép lê duy nhất trong tủ giày đưa cho cô.
“Có chút bừa bộn, tuần này dì giúp việc có việc bận, cho nên không đến, anh quá bận nên lâu rồi chưa kịp quét dọn.” Trần Tuấn Tú vừa đi vào trong vừa giải thích với cô.
Thật ra trong phòng cũng còn coi như sạch sẽ, chỉ là đồ đạc vất lung tung không có sắp xếp gọn gàng mà thôi.
Hạ Diệp Chi cười, không nói gì.
Trần Tuấn Tú dẫn cô đến ghế sofa bảo cô ngồi xuống, sau đó rót cho cô ly nước: “Khoảng thời gian trước anh luôn ở nước ngoài, trong nhà không có gì để uống, chỉ có nước lọc, em uống tạm nha.”
“Không sao, cám ơn.”
Nói ra thì mối quan hệ giữa Hạ Diệp Chi và Trần Tuấn Tú không tính là thân, ngồi ở nhà anh ta như vậy, cô vẫn có chút không được tự nhiên.
Cô uống một ngụm nước, nói thẳng mục đích hôm nay cô đến đây: “Anh nhận làm người phát ngôn sản phẩm Hạ Thị?”
“Ừ, nhận rồi, nhưng mà chưa có ký hợp đồng.” Trần Tuấn Tú đi đến ghế đối diện cô ngồi xuống, nở nụ cười ôn hòa: “Hạ Thị phái em sang đây để đàm phán về chuyện ký hợp đồng sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Diệp Chi bật cười, đặt ly nước trong tay xuống: “Anh thật sự chắc chắn sẽ làm người phát ngôn cho Hạ Thị?”
“Không chắc chắn, cho nên bọn họ mới phái em đến đàm phán với anh.” Dáng vẻ thờ ơ của Trần Tuấn Tú, có vài phần giống với Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi sững sờ một chút, anh em họ hàng cũng có thể giống nhau như vậy?
“Nhưng mà hình như em không quá đồng ý anh làm người phát ngôn Hạ Thị.” Trong mắt của Trần Tuấn Tú mang theo tươi cười, lộ ra vẻ khôn khéo cơ trí.
Hạ Diệp Chi thấy anh ta nói chuyện trực tiếp như vậy, cũng không ngại ngùng nữa: “Cũng không phải không đồng ý, tuy rằng tôi là người nhà họ Hạ, nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng, nếu như anh làm người phát ngôn Hạ Thị sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến sự nghiệp làm diễn viên của anh.”
Trần Tuấn Tú nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, mắt hơi híp, vậy mà lại có vài phần giống Mạc Đình Kiên.
Nhưng mà giọng nói của anh ta không có trầm như giọng của Mạc Đình Kiên, vẫn vô cùng dịu dàng: “Em đối với ai cũng trung thực như vậy sao?”
“…” Hạ Diệp Chi có chút không biết tiếp lời như thế nào.
Đột nhiên, anh ta thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không nên quá hiền lành như vậy, sẽ bị Đình Kiên ức hiếp.”
Hạ Diệp Chi nghĩ Trần Tuấn Tú hôm này nói hơi nhiều.
Nghe thấy tên của Mạc Đình Kiên từ trong miệng của Trần Tuấn Tú, Hạ Diệp Chi ngây người một chút mới kịp phản ứng.
“Tiểu Thành cũng rất sợ anh ấy, anh ấy rất thích ức hiếp người khác sao?” Hạ Diệp Chi có chút tò mò.
Trần Tuấn Tú dừng một chút: “Cũng không phải, ít nhất trước lúc em ấy mười một tuổi, em ấy còn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.”
Ngoan ngoãn nghe lời.
Mấy từ này dùng để hình dung Mạc Đình Kiên, chỉ vô cùng cách xa nhau.
…
Mãi đến lúc Hạ Diệp Chi rời đi, mới nhớ tới, mục đích cô đến đây hôm nay, là đàm phán chuyện làm người phát ngôn, kết quả hai người lại nói chuyện trời nam đất bắc, trực tiếp quăng chuyện chính ra sau đầu.
Hạ Diệp Chi có chút không biết làm sao nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.
Cô luôn cảm thấy chuyện Trần Tuấn Tú làm người phát ngôn, không có đơn giản như vậy.
Đi một bước tính một bước, đến lúc đó rồi nói tiếp.
Buổi chiều Hạ Diệp Chi cũng không quay về Hạ Thị, dù sao quay về cũng không có chuyện gì để làm.
Cô gọi điện hẹn Thẩm Lệ ra quán cà phê.
Cô nói chuyện Trần Tuấn Tú làm người phát ngôn cho Hạ Thị cho Thẩm Lệ nghe, Thẩm Lệ chấn động không thua gì cô.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lệ là không tin: “Làm sao có thể? Là giả à?”
“Hôm nay tớ còn đi gặp Trần Tuấn Tú, anh ta không có phủ nhận.” Hạ Diệp Chi khuấy đường trong ly cà phê Riga đặt trước mặt, dừng một chút nói: “Nhưng mà còn chưa ký hợp đồng.”
Thẩm Lệ đang lướt facebook, nghe xong lời của cô nói, liền cúi đầu nhìn màn hình di động, bỗng nhiên, một bài hot search trên facebook đập vào mắt.
Cô ấy vừa xem vừa nghe: “Một xí nghiệp lòng dạ độc ác, đánh mất lương tâm sử dụng thủ đoạn ép buộc một vị ảnh đế làm người phát ngôn…” Loading...
Hạ Diệp Chi càng nghe càng cảm thấy cái bài facebook này đang thảo luận về một xí nghiệp lòng dạ độc ác, rất giống với Hạ Thị.
Cô lấy điện thoại từ tay Thẩm Lệ: “Cho tớ xem một lát.”
Hạ Diệp Chi càng xem, càng thêm cau mày, xem bình luận phía dưới, bình luận được nhắc đến nhiều nhất là Trần Tuấn Tú và Hạ Thị.
“Mọi người có còn nhớ lúc trước, còn đang lùm xùm vụ nhà xưởng của Hạ Thị hay không? Tôi nghi ngờ cái bài facebook này đang nói về Hạ Thị.”
Phía dưới có rất nhiều người cùng bình luận.
“Nhưng mà, cái người ảnh đế bị uy hiếp là ai?”
“Cái xí nghiệp sản xuất hàng tiêu dùng có thể dùng thời gian ngắn như vậy khống chế xuống các tin tức trên mạng, điều đó đã nói lên rằng thế lực phía sau của người đó rất mạnh, nếu như thế lực phía sau mạnh như vậy, muốn ép buộc ảnh đế làm người phát ngôn sản phẩm, khẳng định sẽ tìm vị ảnh đế có lượng fan nhiều nhất! Tất cả điều đó nói cho tôi biết, cái vị ảnh đế này là…”
“Trần Tuấn Tú!”
“ Bên trên +1”
“Nhất định là Trần Tuấn Tú!”
“…”
Bởi vì có bình luận đầu tiên dẫn đường, các bình luận phía sau đều là mắng chửi Hạ Thị.
Hạ Diệp Chi trả điện thoại cho Thẩm Lệ, lấy điện thoại của mình ra đăng nhập vào facebook, trực tiếp vào trang fanpage Hạ Thị xem bình luận.
Khi cô vào xem, đã thấy Hạ Thị đăng một bài trên facebook cách đây một phút: [Chờ mong sự hợp tác giữa chúng tôi và Trần ảnh đế.]
Bởi vì chuyện lần trước, trang fanpage của Hạ Thị không biết đã bị lăng nhục biết bao nhiêu lần, cho nên đã tắt chế độ bình luận.
Mà lần này lại đăng bài lên, không quá hai phút, đã được chia sẻ hơn trăm lần, số lần chia sẻ còn đang tiếp tục tăng lên.
Bài chia sẻ bài đăng này chủ yếu đều là mắng chửi Hạ Thị.
“A, ảnh đế nhà chúng tôi sao có thể nhận làm người phát ngôn cho cái hãng rác rưởi này? Nực cười à.”
“Lần trước ngay cả làm người phát ngôn cho hãng XX nổi tiếng quốc tế, Trần Tuấn Tú cũng đều từ chối, làm gì có cửa làm người phát ngôn cho loại công ty này của các người? Các người đã làm gì Trần Tuấn Tú, trong đó không có đe dọa hay sao?”
“Đóng cửa sớm đi!”
“…”
Thẩm Lệ cũng lại gần nhìn thấy bài đăng trên fanpage của Hạ Thị.
Cô ấy hỏi Hạ Diệp Chi: “Cậu tin có chuyện trùng hợp như vậy không?”
“Không tin.” Hạ Diệp Chi sắc mặt nghiêm túc lắc đầu.
Bên Trần Tuấn Tú thả ra lời nói muốn nhận làm người phát ngôn của Hạ Thị, từ lúc vừa mới bắt đầu đã là ván cờ.
Trong lòng Hạ Diệp Chi cũng hiểu sơ sơ là xảy ra chuyện gì.
Đây là muốn mượn hiệu ứng của người nổi tiếng, một lần nữa đẩy Hạ Thị đến sát bờ vực sụp đổ.
Không phải còn có nhà họ Hạ hay sao?
Lời Mạc Đình Kiên đã nói, đột nhiên xuất hiện trong đầu Hạ Diệp Chi.