Trình Hân dường như cũng cảm nhận được giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Cố Tri Dân làm như vậy cũng thật là quá đáng rồi, thế là cô không nhịn được mà lên tiếng: “Tổng giám đốc Cố, công việc của Tiểu Lệ được lên kế hoạch dựa theo đặc điểm cá nhân của cô ấy, hướng đi của Tiểu Lệ và cô Tiêu không giống nhau, nếu như đưa công việc của Thẩm Lệ cho cô Tiêu thì không chắc là sẽ đạt được hiệu quả như kỳ vọng.”
Trình Hân nói những lời này vô cùng khéo léo, đây cũng là lời mà những quản lý cấp cao khác cũng đang muốn nói.
Thẩm Lệ đã là nữ minh tinh tuyến một rồi, cô ấy có được những dự án công việc tốt đó là do cô ấy xứng đáng.
Còn Tiêu Văn chỉ là một diễn viên tuyến 18 chỉ có một bộ phim mạng nhưng cũng chẳng ra hồn, nếu đem công việc của Thẩm Lệ cho cô ta thì cô ta căn bản không gánh nổi.
Trong giới giải trí có một câu nói: Nổi tiếng nhỏ nhờ nâng đỡ, nổi tiếng lớn nhờ số mạng, cưỡng ép nâng đỡ người không có tố chất nổi tiếng chỉ gặp phải khiển trách mà thôi.
Nếu như Cố Tri Dân cứ khăng khăng đòi đưa công việc tốt cho Tiêu Văn, mà Tiêu Văn lại không gánh nổi thì sẽ ảnh hưởng thậm tệ đến con đường sau này, có khi cuối cùng còn bị người ta cắn lại nữa không chừng.
“Cô có nhiều ý kiến như vậy, hay là cho cô làm ông chủ luôn?” Cố Tri Dân liếc nhìn Trình Hân một cái, trên gương mặt đó chỉ toàn là sương giá.
Loading...
Trình Hân hoàn toàn bị thần sắc của Cố Tri Dân làm cho sững sờ, cô khựng người một lát rồi cúi thấp đầu xuống, không dám lên tiếng nữa.
Trước đây Tổng giám đốc Cố lúc họp rất là nghiêm túc, nhưng không đáng sợ như lúc này… chẳng qua chỉ mới không gặp không bao lâu, Tổng giám đốc Cố xảy ra chuyện gì vậy?
Những người khác cũng cảm thấy rằng quyết định của Cố Tri Dân đúng là một trò chơi trẻ con, nhưng không ai dám lên tiếng bác bỏ cả.
Cố Tri Dân đưa mắt nhìn sang Thẩm Lệ, giọng anh đầy thờ ơ lạnh nhạt: “Cô Thẩm thấy thế nào?”
Thẩm Lệ mỉm cười: “Tôi không có ý kiến gì cả.”
“Chị Tiểu Lệ…” Cố Mãn Mãn ngồi ở bên cạnh nhỏ tiếng gọi cô.
Nhưng Thẩm Lệ vẫn làm như không nghe thấy, cô vẫn mỉm cười nhìn Cố Tri Dân.
Sắc mặt Cố Tri Dân tràn đầy lạnh lẽo, bàn tay để trên bàn đang từ từ siết chặt lại.
“Tan họp! Cô Thẩm ở lại đây.” Lời này của anh như được nghiến ra từ trong kẽ răng vậy.
Mấy người quản lý cấp cao và Trình Hân đều đứng dậy đi ra ngoài, nhưng Cố Mãn Mãn vẫn ngồi yên bất động.
Cố Tri Dân cất giọng âm lãnh hỏi Cố Mãn Mãn: “Cô cũng họ Thẩm sao?”
Cố Mãn Mãn sợ hãi rùng mình một cái, cô quay đầu sang nhìn Thẩm Lệ, sắc mặt của Cố Tri Dân đáng sợ quá, cô sợ Thẩm Lệ một mình ở lại đây sẽ xảy ra chuyện.
“Đi đi.” Thẩm Lệ đưa cho cô một ánh mắt yên tâm.
Cái cô quản lý nhỏ này trông không đáng tin cậy nhưng con người cũng không tệ.
Cố Mãn Mãn ngập ngừng do dự bước ra ngoài.
Trợ lý Kha Trật của Cố Tri Dân ra cuối cùng, còn thuận tay đóng cửa phòng họp cho bọn họ nữa.
Lúc này phòng họp chỉ còn lại hai người Cố Tri Dân và Thẩm Lệ, bầu không khí trong chốc lát đã trở nên trống rỗng.
“Thẩm Lệ, trước đây anh không hề biết em lại rộng lượng như vậy đó, công việc đến tay mình rồi nhưng vẫn sẵn sàng nhượng lại.” Ánh mắt của Cố Tri Dân khóa chặt vào người của Thẩm Lệ, ngữ khí mang đầy mỉa mai.
Thẩm Lệ lười biếng dựa lưng ra sau, bộ dạng như không để ý đến thứ gì: “Âu cũng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã thôi, dù sao chúng ta cũng có giao tình nhiều năm rồi, đương nhiên là tôi nguyện ý nhường cho anh rồi.”
Phải, bởi vì là Cố Tri Dân đề xuất ra cho nên cô mới đồng ý nhường.
Hơn nữa còn là nhường không chút ai oán.
Cô không phải là nhường công việc cho Tiêu Văn, mà cô nguyện ý nhường cho Cố Tri Dân.
Sự tức giận mà Cố Tri Dân cố gắng kìm nén trong lòng lúc này lại trào lên một lần nữa, cái bộ dạng không mảy may quan tâm này của Thẩm Lệ thật làm anh chướng mắt mà.
Có lẽ Thẩm Lệ đã quá hiểu Cố Tri Dân rồi, cho nên cô rất dễ nhận ra những biến đổi cảm xúc của anh.
Cố Tri Dân kỳ thực là một người có cảm xúc vô cùng ổn định, nhưng trong cuộc hợp ngắn ngủi vừa nãy, anh đã tức giận nhiều lần rồi.
Vốn định dễ hợp dễ tan, nhưng bây giờ xem ra không thể vui vẻ được rồi.