Tài xế thấy sắc mặt Thẩm Lệ có chuyển biến tốt, cũng mất giác cười ha ha nói: “Không cần khách sáo.”
Thẩm Lệ quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, lại nghe thấy tiếng tài xế dè dặt hỏi cô: “Xin hỏi cô có phải Thẩm Lệ không?”
Sắc mặt Thẩm Lệ thay đổi, tài xế này vậy mà lại nhận ra cô!
Cô thu lại cảm xúc của mình, khi quay đầu nhìn tài xế, khuôn mặt tràn ngập ý cười: “Đúng vậy.”
Thật muốn giả trang mình không phải Thẩm Lệ, nhưng hiện tại cô đang đi đến Thịnh Hải, muốn nói dối cùng không được.
Mắt tài xế sáng lên, nụ cười có chút ngượng ngùng: “Tôi đã xem phim cô đóng, còn là fan của cô nữa, lát nữa cô có thể kí tên và chụp với tôi một kiểu ảnh được không?”
“Được chứ.” Thẩm Lệ cũng cảm thấy có chút bất ngờ, ngồi xe thôi cũng gặp được fan.
Xe rất nhanh liền đến Thịnh Hải, tài xế sợ gây phiền phức cho cô nên nói ở trong xe chụp chung một bức ảnh là được.
Loading...
Chụp ảnh xong Thẩm Lệ muốn trả tiền, tài xế liên tục xua tay: “Không cần không cần.”
Thẩm Kiều đương nhiên không thể ngồi xe mà không trả tiền được, cô đặt tiền xuống ghế rồi rời khỏi xe.
Cô vừa bước xuống xe được vài bước, điện thoại liền kêu lên.
Là mẹ cô gọi điện tới.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Cô từ nhỏ đã được nuôi thả, khiến bố mẹ bớt lo rất nhiều, bố mẹ tuy chiều cô nhưng cũng không can thiệp vào việc của cô, đột nhiên gọi điện đến chắc chắn là có việc.
Hình Ỷ Quân vừa mở miệng liền quở trách: “Con hỏi mẹ có việc gì? Hôm nay là ngày gì con quên rồi sao?”
“Ngày gì ạ?” Thẩm Lệ nghiêng đầu suy nghĩ, cô thực sự không nghĩ ra hôm nay là ngày gì.
Hình Ỷ Quân hừm lạnh một tiếng: “Hôm nay là sinh nhật của mẹ Cố.”
“Trời ạ!” Thẩm Lệ sửng sốt nói: “Con quên mất.”
“Đến bây giờ con vẫn chưa về, mẹ biết ngay con đã quên, còn không mau về đi.” Hình Ỷ Quân nói xong liền trực tiếp tắt điện thoại.
Như vậy liền tắt rồi?
Tuy rằng cô quên hôm nay là sinh nhật mẹ Cố, là cô sai, nhưng đã mấy tháng cô không về nhà rồi, gọi điện thoại đến ít nhiều cũng nên quan tâm cô một chút chứ.
Đúng là mẹ ruột.
Thẩm Lệ thở dài, tiếp tục bước vào trong.
Lúc trước Cố Tri Dân nói mẹ anh gọi điện đến, muốn anh đưa cô về nhà ăn cơm là bởi vì chuyện sinh nhật này sao?
Cố Tri Dân chắc chắn cũng phải về nhà.
Trong công ty nhiều tai mắt như vậy, vẫn nên để buổi tối về nhà tìm cơ hội xử lý Cố Tri Dân thì hơn.
Thẩm Lệ lúc này đã đến cửa thang máy, sau khi hạ quyết tâm cô liền quay người đi ra ngoài, quyết định đi mua quà sinh nhật cho mẹ Cố rồi về nhà.
Cô vừa quay người đi, sau lưng liền truyền đến âm thanh vọng ra từ thang máy.
Cô không quay đầu, nhưng có thể nghe thấy được tiếng bước chân sau lưng.
Người ở đằng sau đi đến rất nhanh, rất nhanh liền đứng ở ngay sau lưng cô.
“Tiểu Lệ.”
Là âm thanh của Trình Hân.
Thẩm Lệ không quay đầu, ngược lại bước chân càng nhanh hơn.
Khi bước ra khỏi Thịnh Hải, Trình Hân chặn đường cô lại.
Thẩm Lệ liếc nhìn Trình Hân một cái, giống như không nhìn thấy người này vậy, lấy chiếc khẩu trang tử trong túi đeo lên.
“Xin lỗi.” Trình Hân tự trách nói: “Chị không nghĩ chuyện lại đến bước này, chị nghĩ em và Cố tổng chỉ là…”
Cô đắn đo một hồi cũng không tìm được từ nào thích hợp.
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân nhìn kĩ cũng không thật thân thiết. Trình Hân làm người phát ngôn của Thẩm Lệ nhiều năm như vậy, cô hiểu rõ Thẩm Lệ hơn bất kì ai hết, sau khi Thẩm Lệ kí kết với Thịnh Hải, quan hệ giữa hai người vô cùng minh bạch.
Cô lúc đầu chỉ muốn làm theo thông lệ nói với Cố Tri Dân một tiếng, không ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như vậy. Cô chính là nhìn không ra quan hệ của Thẩm Lệ và Cố Tri Dân, hiện tại lại càng không thể hiểu được.
Thẩm Lệ khoanh tay, không chút để ý mà mở miệng: “Nói xong rồi? Không còn chuyện gì khác?”