Cố Tri Dân kìm nén tức giận, cười khẩy một tiếng, trả đũa lại: “Ai mà không có thẩm mỹ, muốn cùng em tới quảng trường nhảy múa?”
Thẩm Lệ sa sầm mặt xuống, rồi lại chợt cười lên, có điều nụ cười này không mang ý tốt.
“Mẹ Cố có biết anh cảm thấy nhảy múa ở quảng trường là chuyện không có phẩm vị không?”
Mẹ của Cố Tri Dân do vấn đề về sức khỏe nên phải nghỉ hưu sớm ở viện nghiên cứu. Có lẽ là do hồi trẻ đam mê học thuật, không hưởng thụ trọn vẹn cuộc sống sinh hoạt an nhàn, cho nên sau khi về hưu thì cái gì cũng muốn thử, gần đây thì đam mê nhảy múa ở quảng trường.
Không chỉ có thế, bà còn thường xuyên bật video nhảy múa ở quảng trường cho Cố Tri Dân xem. Cố Tri Dân lần nào cũng phải khen nức nở dỗ bà vui.
Mặc dù chỉ là do anh cãi nhau với Thẩm Lệ nên mới nói như vậy, nhưng nếu truyền đến tai mẹ anh thì khẳng định sẽ bị mắng.
Trong lòng Cố Tri Dân có chút chột dạ: “Thẩm Lệ, em được đấy.”
Thẩm Lệ ngẩng đầu nhìn anh, trịnh trọng lắc đầu phủ nhận: “Em không được lắm đâu.”
“Em…” Cố Tri Dân chán nản, định mở miệng nói gì đó xong lại thôi. Loading...
Thẩm Lệ đang đeo khẩu trang với kính râm, nhưng Cố Tri Dân vẫn có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo và đắc ý của cô ấy.
Không khó phát hiện ra được vị trí môi của cô ấy, Cố Tri Dân nhân cơ hội, đột nhiên cúi người, cách khẩu trang hôn lên môi Thẩm Lệ một cái.
Một nụ hôn khẩu trang.
Lại làm cho Thẩm Lệ lập tức tim đập rộn ràng, sững sờ tại chỗ.
Cố Tri Dân vươn tay, nhẹ nhàng tháo kính râm của cô xuống, làm lộ ra cặp mắt vẫn đang trạng thái kinh ngạc, ngẩn ra nhìn thẳng vào anh.
Cố Tri Dân cảm thấy khi nhìn vào mắt cô, trái tim anh như lỡ mất một nhịp.
Như vậy mới ngoan.
“Đi thôi.” Giọng anh trở nên dịu dàng, còn vô cùng chu đáo đeo lại kính râm cho cô.
Cố Tri Dân vui vẻ muốn nắm tay Thẩm Lệ dẫn đi. Thẩm Lệ bây giờ mới phản ứng kịp, cũng giơ tay ra nhưng lại là để đánh cho Cố Tri Dân một trận.
“Anh chán sống rồi phải không!!!”
Dám hôn cô!
Sau khi mạnh mẽ chịu hai đòn, Cố Tri Dân mới bắt đầu tránh.
Anh vừa né, vừa kêu to: “Em muốn mưu sát chồng đấy hả!”
May mà đây là sân bay tư nhân, ngoại trừ nhân viên thì không có người ngoài.
Trình Hân ở bên ngoài chờ mãi mà không thấy Thẩm Lệ ra, lúc đi vào tìm thì thấy ngay cảnh tượng này.
Trình Hân biết Thẩm Lệ và Cố Tri Dân có quan hệ đặc biệt. Bình thường cô ta cũng không nhiều chuyện, cũng không có tư cách quản.
Nhưng dù sao cũng đang ở nơi công cộng.
Trình Hân vẻ mặt tươi cười đi tới, đầu tiên là chào hỏi với Cố Tri Dân.
“Tổng giám đốc Cố.”
Cố Tri Dân liền hắng giọng một cái: “Trình Hân tới rồi à.”
“Tôi tới đón Thẩm Lệ.” Sắc mặt Trình Hân tỏ vẻ đương nhiên, quay đầu nhìn Thẩm Lệ một cái.
Thẩm Lệ xua xua tay: “Vậy thì đi thôi.”
***
Vào trong xe, Trình Hân mới bắt đầu nói với Thẩm Lệ chuyện vừa nãy.
“Tiểu Lệ, em bây giờ đang thời kỳ phát triển, danh tiếng rất quan trọng. Chị biết em và tổng giám đốc Cố có quan hệ thân thiết, nhưng em biết đấy, lỡ như bị truyền thông bắt được sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự nghiệp của em.”
Trình Hân là người quản lý có uy tín lâu năm, từ khi tới Thịnh Hải, cô vẫn luôn là người dẫn dắt Thẩm Lệ. Mấy năm chung sống với nhau cô cũng hiểu tính cách của Thẩm Lệ, nên có chuyện gì cũng đều nói thẳng với Thẩm Lệ.
“Nếu như đầu báo không có tin tức gì mới, không chừng sẽ viết thành ‘Thẩm Lệ bạo hành ông chủ’, chẳng mấy mà lên hotsearch…”
Trình Hân thản nhiên nhìn Thẩm Lệ một cái.
Thẩm Lệ cười lấy lòng: “Trình Hân, nghiêm túc nói với chị một chuyện.”
“Em nói đi.”
“Em muốn yêu đương.”
Trình Hân nhíu mày lại: “Với ai?”
Thẩm Lệ ngồi thẳng người, mắt mở to nhìn cô ấy: “Chị đồng ý à?”