Thẩm Lệ đang chú tâm trang điểm nhưng vẫn tranh thủ liếc nhìn Mạc Đình Kiên: “Sắp xong rồi.”
Mạc Đình Kiên bình thản đáp: “Ừ.”
Nghe Mạc Đình Kiên đáp lại, Thẩm Lệ lại càng vồn vã: “Tổng giám đốc Mạc, anh ngồi chờ một chút nhé, trang điểm xong còn phải làm tóc nữa.”
Lúc này, trong phòng chợt có tiếng ho vang lên.
Thẩm Lệ quay lại nhìn thì thấy Cố Tri Dân đang đứng sau lưng Mạc Đình Kiên.
Cố Tri Dân dùng nắm tay che miệng, mặt mày hơi đỏ, có thể thấy là anh ta đang ra sức kềm nén cơn ho, nhưng ho thì làm sao mà nhịn được cơ chứ, nên mãi một lúc sau anh ta mới cắt được cơn ho.
Cố Tri Dân tuy đang ho sù sụ không dứt nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Thẩm Lệ, sau khi thấy Thẩm Lệ nhìn mình, nét tươi cười trên mặt anh ta dần dần biến mất.
Loading...
Chẳng lẽ cô vẫn không muốn nhìn thấy anh sao?
“Cố Tri Dân, anh đến rồi à.” Hạ Diệp Chi nghiêng đầu nhìn anh ta.
Cô vẫn còn nhớ lúc nãy Mạc Đình Kiên có nói vì Thịnh Hải xảy ra chút chuyện nên Cố Tri Dân không thể đến sớm được, đây là lần đầu tiên cô gặp anh sau khi đến thị trấn nhỏ này.
Cố Tri Dân cong môi, cười có vẻ không nghiêm chỉnh lắm nhưng lại chân thành: “Hôm nay, Diệp Chi rất đẹp.”
“Cảm ơn anh.” Hạ Diệp Chi mỉm cười đáp lại, những lời khen tặng cô đều nhận hết.
Hạ Diệp Chi đang ngoảnh sang nói chuyện với Cố Tri Dân nên Thẩm Lệ không thể trang điểm tiếp, đành phải ngồi chờ Hạ Diệp Chi nói xong, cô cúi đầu nhìn hộp đồ trang điểm chứ không nhìn ai, cũng không nói gì.
Hạ Diệp Chi bình tĩnh nhìn Thẩm Lệ rồi lại hỏi Cố Tri Dân: “Anh bị cảm à? Em có mang theo thuốc cảm, để Mạc Đình Kiên lấy cho anh nhé.”
“Không sao, sức khỏe của anh rất tốt, chút cảm vặt thì có là gì.” Cố Tri Dân giơ tay giả bộ gồng cho chuột nổi lên.
Hạ Diệp Chi bật cười rồi quay sang nhìn Mạc Đình Kiên, ra hiệu bằng mắt ý muốn nói Mạc Đình Kiên đi lấy thuốc.
Mạc Đình Kiên bình thản liếc sang nhưng giả bộ như không nhìn vào mắt Cố Tri Dân.
Trước khi đến đây Cố Tri Dân cũng đã nói rồi, anh ta muốn nhân cơ hội bị bệnh lần này để làm ra vẻ đáng thương, chiếm lấy sự thương cảm của Thẩm Lệ, anh ta còn nói lâu rồi mình không được gặp Thẩm Lệ.
Cho nên không thể đi lấy thuốc cảm được.
Với sự ăn ý giữa Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên thì chỉ cần nhìn thoáng qua cũng hiểu được suy nghĩ của nhau.
Cô thầm thở dài rồi quay sang cười nói với Thẩm Lệ: “Lệ ơi, tiếp tục đi.”
*** . Truyện Trinh Thám
Nơi cử hành hôn lễ là một nhà thờ cổ ở Achatha với tuổi đời gần 800 năm.
Nhà thờ trang nghiêm, tràn ngập phong cách retro thời trung cổ, thiêng liêng và lãng mạn như những khung cảnh được trang trí cẩn thận trong những bộ phim cổ điển.
Chủ trì hôn lễ là một vị mục sư, tuổi đã gần tám mươi nhưng vẫn khỏe mạnh, tâm trí vẫn còn minh mẫn và nói năng rất lưu loát.
“Hôm nay chúng ta có mặt tại đây dưới sự chứng giám của Chúa và tất cả mọi người để cùng chứng kiến hôn lễ thiêng liêng của Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi, đây là thời khắc vinh quang…”
Mục sư quay sang nhìn Mạc Đình Kiên.
“Trong hôn lễ thiêng liêng này, con có đồng ý Hạ Diệp Chi là vợ hợp pháp của mình, cùng nhau sống dưới sự chỉ dẫn của Chúa không? Con có đồng ý từ nay về sau sẽ yêu thương, tôn trọng, an ủi, chăm sóc cô ấy và ở bên cô ấy suốt cuộc đời, thật lòng đối đãi với cô ấy không?”
“Con đồng ý.”
Mạc Đình Kiên đáp rất nhanh, khiến cho mục sư phải mỉm cười và quay sang nhìn Hạ Diệp Chi.
“Trong hôn lễ thiêng liêng này, con có đồng ý xem Mạc Đình Kiên là chồng hợp pháp của mình, cùng nhau sống dưới sự chỉ dẫn của Chủa không? Con có đồng ý từ nay về sau sẽ yêu thương, tôn trọng, an ủi, chăm sóc anh ấy và ở bên anh ấy suốt cuộc đời, thật lòng đối đãi với anh ấy không?”