Cố Tri Dân khẽ hừ một tiếng: “Diệp Chi, em nói mấy lời này là cố ý chế giễu anh đúng không?”
Hạ Diệp Chi phì cười: “Vậy anh đi ăn cơm cùng với chúng tôi đi.”
“Không đi đâu.” Cố Tri Dân từ chối vô cùng dứt khoác: “Không muốn đi xem mấy người show ân ân ái ái đâu.”
“Chúng tôi không có show…”
“Mấy người ở cùng nhau thì cái gì mà không làm được, đối mắt nhìn nhau cũng là show ân ái rồi.”
“…”
Hạ Diệp Chi không còn biết nói gì nữa.
Nếu như đối mắt nhìn nhau một cái đã là show ân ái thì bọn họ đúng thật là ngày nào cũng show rồi.
“Em đừng hiểu lầm…” Cố Tri Dân vội vàng lên tiếng giải thích: “Ý của anh là, lúc mà em và Đình Kiên ở cạnh nhau luôn mang đến cho người ta cái cảm giác rất là yêu thương nhau, giống như là…”
Loading...
Anh suy nghĩ từng câu từng chữ: “Giống như là một bản năng vậy, một loại bản năng kiên định đến mức không có bất kỳ thứ gì có thể chia cắt hai người được vậy đó.”
Hạ Diệp Chi cảm thấy sự hình dung này của Cố Tri Dân rất thú vị.
Cố Tri Dân chợt mỉm cười có chút ngại ngùng: “Có phải là anh lập dị lắm không, cảm giác xấu hổ ghê.”
Có một khoảnh khắc nào đó, Hạ Diệp Chi rất muốn nói chuyện của Thẩm Lệ cho Cố Tri Dân nghe.
Cố Tri Dân đã đưa tay ấn thang máy.
Sau một khoảnh khắc kích động thì Hạ Diệp Chi lại bình tĩnh trở lại.
Cô vẫn quyết định giữ bí mật cho Thẩm Lệ.
Hai người bước vào thang máy, Hạ Diệp Chi lại lên tiếng: “Tôi muốn hỏi anh một câu.”
“Câu gì?”
Vẻ mặt của Hạ Diệp Chi trông rất nghiêm túc nên Cố Tri Dân cũng bất giác nghiêm túc theo.
“Năm đó lúc anh rời xa Tiểu Lệ, anh có nghĩ qua sẽ có hậu quả gì không?” Hạ Diệp Chi lại giải thích thêm một câu: “Hậu quả trên mọi phương diện luôn.”
Biểu tình trên khuôn mặt của Cố Tri Dân chợt cứng đờ.
Giống như là trong phút chốc bị người ta ấn nút dừng vậy, trong vài giây đó, anh chỉ duy trì một tư thế, một vẻ mặt, anh nhìn Hạ Diệp Chi một cách bất động.
Nếu đã mở miệng hỏi rồi thì Hạ Diệp Chi tiếp tục hỏi tới luôn: “Sau này, lúc anh trở về nước là bởi vì sao? Rốt cuộc là cảm thấy áy náy hay là cảm thấy không cách nào cắt đứt được?”
Cố Tri Dân vẫn không nói gì.
Hạ Diệp Chi có thể cảm nhận được, Cố Tri Dân có chút từ chối nói về những chuyện này.
Còn Thẩm Lệ quả thật cũng có chút từ chối nói về những chuyện trước đây.
Hai người đều có tâm ý với đối phương nhưng hai người đều không muốn nói về chuyện ngày trước.
Nhưng bọn họ càng không nói thì những vết sẹo cũ mà họ để lại sẽ ngày càng dài, càng lớn, càng kéo dài khoảng cách giữa họ hơn, và cũng càng khó để xoá bỏ hơn nữa.
Để thời gian càng dài, muốn xoá bỏ đi vết sẹo này chỉ khiến hai người càng thêm đau hơn mà thôi.
Cho nên Hạ Diệp Chi mới không nhịn được mà hỏi Cố Tri Dân mấy câu này.
Một lúc lâu sau, Cố Tri Dân mới thở dài, nói: “Chuyện đã qua lâu rồi, cho nên rất khó để nói rõ tường tận chuyện này trong một sớm một chiều.”
Anh tự cười giễu mình: “Bây giờ nhớ lại thì cảm xúc sâu sắc nhất cũng chỉ cảm thấy bản thân mình ngu ngốc thôi, nếu như không đi…”
Nếu như không đi thì sẽ không có những chuyện sau này rồi.
Có lẽ là anh đã kết hôn với Thẩm Lệ từ lâu, bây giờ thì con cái cũng đã có thể chạy nhảy xung quanh rồi.
Có khi còn lớn hơn Mạc Hạ một chút nữa a.
Hạ Diệp Chi không nói gì.
Thang máy đã đến tầng 1, hai người sau đó cùng bước ra ngoài.
Trước mặt có một đám người đi đến, nhìn thì giống như đều là nghệ sĩ của công ty.
Bọn họ nhìn thấy Cố Tri Dân thì liền mỉm cười chào hỏi.
Ai nấy cũng đều trẻ trung xinh đẹp, kiều diễm như một đoá hoa.
“Tổng giám đốc Cố.”
Cố Tri Dân gật đầu rồi chỉ vào Hạ Diệp Chi: “Đây là nhà biên kịch của ‘Thành phố bị mất’, Hạ Diệp Chi.”
“Xin chào biên kịch Hạ.” Tiểu cô nương không những trẻ trung xinh đẹp mà miệng lưỡi còn rất ngọt nữa.
Hạ Diệp Chi mỉm cười đáp lại: “Chào các em.”