Tầng tổ chức buổi tiệc không thấp, trước mắt không chắc chắn là tầng nào đang cháy, đương nhiên thang máy cũng không thể đi, tất cả mọi người chỉ có thể đi xuống bằng thang bộ.
Mạc Đình Kiên quan sát xung quanh, quay đầu lại nói với Cố Tri Hành: “Cậu đi xem tình hình trước đi, không cần quan tâm đến bọn tôi, tôi đưa Hạ Diệp Chi đi trước.”
“Ừ.”
Trước mắt Kim Hải vẫn do Cố Tri Dân phụ trách, bây giờ anh ta người chịu trách nhiệm của nơi này, ở đây xảy ra chuyện, đương nhiên anh ta phải đi xem tình hình, không thể chạy ra ngoài giống như khách.
Hạ Diệp Chi cũng không biết rốt cuộc mình đã đi qua bao nhiêu bậc thang, đến khi ra khỏi Kim Hải, trán cô đã đầy mồ hôi.
Cô hoàn hồn, liền kéo Mạc Đình Kiên kiểm tra từ trên xuống dưới: “Không sao chứ?”
Lúc nãy nhiều người chen chúc như vậy, cô lo lắng Mạc Đình Kiên bị chen lấn.
Loading...
“Không sao.” Mạc Đình Kiên nắm tay cô đi về phía trước.
Tài xế đã lái xe đến bên đường trước, Mạc Đình Kiên mở cửa xe, để Hạ Diệp Chi ngồi vào trong: “Anh đi tìm Tri Dân để xem tình hình.”
Anh là ông chủ chính thức của Kim Hải, mặc dù vẫn luôn bỏ mặc, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng không quản.
Hạ Diệp hi cau mày: “Em đi với anh.”
Để Mạc Đình Kiên quay lại một mình cô không yên tâm.
“Không sao, em ở đây đợi anh, đừng đi lung tung.” Mạc Đình Kiên dùng giọng nói vỗ về nói xong câu này, đóng cửa lại quay người rời đi.
Bởi vì hỏa hoạn, tất cả khách trong Kim Hải đều được sơ tán, tất cả khách đều đi ra ngoài, có rất nhiều người đứng ở cửa, Mạc Đình Kiên trong màn đêm rất nhanh đã biến mất khỏi đám đông, Hạ Diệp Chi vẫn muốn nói với anh một câu, hình bóng của anh sớm đã biến mất.
Kim Hải dưới mà đêm nguy nga lộng lẫy, Hạ Diệp Chi cẩn thận quan sát một lúc, nhưng không nhìn thấy ngọn lửa ở chỗ nào, khói cũng không có, nhưng còi báo động vẫn vang lên.
Vù vù…..
Điện thoại trong túi rung lên.
Hạ Diệp Chi không chịu được liền mím môi, không cần nhìn vào màn hình điện thoại, cô cũng biết là ai gọi đến.
Bên Thẩm Lệ có chút ồn: “Nghe nói Kim Hải xảy ra hỏa hoạn, hai người tham gia bữa tiệc ở Kim Hải không sao chứ?”
“Không sao, tớ đã ra ngoài rồi, Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên vẫn ở trong đó, nhưng tình hình có vẻ không nghiêm trọng.” Hạ Diệp Chi lại liếc ra ngoài xe: “Tin tức này truyền đi thật nhanh.”
Người ở hiện trường như cô mới từ Kim Hải đi ra, Thẩm Lệ đang ghi hình tiết mục ở xa nghìn dặm đã gọi điện cho cô để hỏi chuyện này.
Thẩm Lệ cười một tiếng: “Cũng không xem xem đó là nơi nào, nếu như ở đây xảy ra chuyện tin tức đương nhiên sẽ truyền đi rất nhanh…”.
Lúc này, tài xế ngồi ở ghế đầu đột nhiên lên tiếng: “Ai!”
Hạ Diệp Chi đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Lệ, phản ứng không được nhanh bằng lúc bình thường, sau đó mới quay đầu lại muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong mấy giây cô phản ứng chậm, đã có người mở cửa xe, đè con dao lên cổ cô.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Hạ Diệp Chi vô thức run rẩy, nhưng lại không hề sợ hãi, cô bình tĩnh quay người lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt tiều tụy có chút u ám.
Cô nhìn rõ người đến, cũng không ngạc nhiên.
Dù sao, trước khi đến cô đã nghĩ sẽ gặp người này.
Mạc Đình Phong cầm con dao găm lên tiếng cảnh cáo: “Không được lên tiếng!”
Hạ Diệp Chi khinh thường cười nói: “Nếu tôi lên tiếng thì sao?”
“Vậy tôi sẽ giết cô ngay lập tức!” Mạc Đình Phong khẽ ấn con dam găm trên cổ cô.
Trên khuôn mặt Hạ Diệp Chi càng tỏ vẻ khinh thường, căn bản không đặt ông ta vào mắt, vẻ mặt ung dung, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Giết tôi? Ông dám ra tay sao?”