Ngày hôm sau, một bài “Mạc Đình Kiên thăm người cô bị bệnh tâm thần” xuất hiện trên trang nhất.
Những chuyện buôn dưa như vậy, luôn luôn là hạng mục hoạt động của toàn dân, nhất là những người xuất thân từ hào môn đẳng cấp cao như Mạc Đình Kiên, là nhân vật tràn đầy tranh luận, càng có thể gây nên lòng hiếu kì của mọi người.
Không chỉ có vậy, còn nhiều vụ nóng hổi cũng đều liên quan đến Mạc Đình Kiên:
“Mạc Đình Kiên, Trần Tuấn Tú.”
“Mạc Liên, Mạc Đình Kiên.”
“Trần Tuấn Tú.”
“……….”
Vào lúc ăn sáng, xem xong tin nóng hổi xong, Hạ Diệp Chi nhắc lại chuyện này với Mạc Đình Kiên.
Loading...
“Không phải chỉ để lên mấy tấm hình anh và cô chụp chung là được rồi sao? Tại sao lại thêm vô chuyện của Trần Tuấn Tú?”
Cho dù đã qua rất lâu rồi, nhưng nhắc đến tên này, trong lòng Hạ Diệp Chi vẫn còn chút khiếp sợ.
Năm đó, chỉ một chút nữa thôi, cả nhà ba người đã vào cõi vĩnh hằng rồi.
Những người mà Mạc Đình Phong quan tâm, cũng chỉ vài người này thôi, đương nhiên phải phác huy hết tác dụng của họ, nếu không thì làm sao hắn xuất hiện được?” Giọng nói của Mạc Đình Kiên không có chút ấm áp nào.
Đối với người đàn ông gọi là Mạc Đình Phong, anh đã không còn bất cứ tình cảm và mong đợi nữa.
Hạ Diệp Chi nhớ lại chuyện lúc trước, chỉ lắc đầu thở dài, cũng không nói gì thêm nữa.
Mạc Đình Kiên có thể nói chuyện này một cách bình thản như vậy, chứng tỏ anh đã vượt qua được rồi.
Hạ Diệp Chi vui mừng thay anh.
Chuyện tiếp theo sau, là đợi Mạc Đình Phong chịu không nổi chủ động xuất hiện tìm họ, cũng không cần lo lắng nhiều.
Ăn cơm xong, Hạ Diệp Chi nhận được điện thoại của Tần Thủy San.
Hạ Diệp Chi đã xảy ra rất nhiều chuyện, số điện thoại cũng đổi rất nhiều lần rồi, Tần Thủy San đã hỏi rất nhiều nhười rất khó mới tìm được số điện thoại mới của Diêp Hạ Chi, cho nên lúc gọi điện thoại cũng không chắc chắn cho lắm.
“Hạ Diệp Chi?”
Hạ Diệp Chi ngược lại có số điện thoại của cô ta, cười tươi kêu lên tên của cô ta: “Tần Thủy San?”
“Là tôi.” Giọng nói của Tần Thủy San pha chút cảm động: “Thật là cô sao, cô còn nghe biết giọng nói của tôi sao?”
Hạ Diệp Chi cũng không quá nhiều giải thích, trực tiếp hỏi thẳng: “Cô có việc gì không?”
Tần Thủy San không duyên không cớ sẽ không điện thoại cho cô, cô ta điện thoại chắc chắn là có chuyện.
Đã rất lâu rồi không gặp, chẳng lẽ điện thoại hỏi thăm cũng không được sao?” Tần Thủy San giả mù sa mưa than thở: “Thật là hờ hững quá.”
Hạ Diệp Chi vẫn cười, không trả lời, im lặng đợi chờ cô ta nói vào vấn đề.
Cô ta và Hạ Diệp Chi cũng chưa hẳn là bạn bè, chỉ là quan hệ hợp tác, qua lại với nhau cũng đơn giản nhiều.
Quả nhiên, Tần Thủy San rất nhanh nói về vấn đề chính: “Thứ ba tuần sau Thất Thành 2 làm lễ tuyên bố phát sóng, có thời gian đến không?”
“Thất Thành 2 chiếu rồi sao?” Hạ Diệp Chi tim đập mạnh vài giây, mới chạy đi giở lịch.
Giở lịch ra mới phát hiện đã là đầu tháng mười một rồi.
“Diệp đại biên tập, ngày qua ngày cô bận rộn những việc gì, lúc trước thời gian phát sóng được ấn định, tôi đã lập tức nói với cô rồi, lúc đó còn nói cô nhất định phải đến tham gia lễ công bố này, nếu không tôi cũng không gọi cuộc điện thoại này cho cô, cô có phải quên hết rồi không?”
Hạ Diệp Chi cẩn thận nhớ kĩ lại, hình như đích thật có chuyện như vậy.
Hình như tháng 12 sẽ phát sóng.
Hạ Diệp Chi bình thản nói: “Xin lỗi, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện.”
“Vậy đến lúc đó cô đến tham gia chứ.”
“Ừ.”
Gác điện thoại xong, Hạ Diệp Chi quay người, bị Mạc Đình Kiên đứng sát bên làm giật nảy mình.