Lúc Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên về đến nhà Mạc Hạ cũng vừa tỉnh đang ngái ngủ mắt lim dim từ trên lầu đi xuống.
Mạc Hạ trông thấy bọn họ đi từ ngoài cửa vào, trên người Mạc Đình Kiên còn ướt đẫm không khỏi mở to hai mắt.
“Ba, sao ba đi ra ngoài lại không bung dù, dính mưa như thế này sẽ bị bệnh đó.” Cô bé đi ra ngoài đều biết phải bung dù, ba là người lớn như thế còn không biết đi ra ngoài phải bung dù sao, cảm giác ba gần đây có chút đần.
“Ừm.”
Người đàn ông vừa rồi ở bên ngoài đem người ta đánh gần chết giờ lại ôn hòa mở miệng: “Lần sau ba sẽ bung dù.”
Hạ Diệp Chi lo lắng cho thân thể của anh nên thúc giục Mạc Đình Kiên lên lầu đi tắm rửa trước.
Loading...
Cô cảm thấy trước đó để Mạc Đình Kiên uống dự phòng thuốc cảm cúm cũng bằng không, cô cũng đã chuẩn bị tốt nếu Mạc Đình Kiên bị bệnh.
Trên thực tế, Mạc Đình Kiên đúng là đã ngã bệnh.
Đợt bệnh này giống như là đã ấp ủ ở trong thân thể của anh từ lâu, khí thế rất hung hăng.
Lúc rạng sáng, cả người anh nóng đến mức giống như sắp bốc cháy, Hạ Diệp Chi vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ, trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, đám người giúp việc bận bịu tứ phía, tất cả đều đã chờ sẵn.
Cùng đi với bác sĩ còn có Cố Tri Dân.
Lúc Hạ Diệp Chi trông thấy Cố Tri Dân thì hơi kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
“Quen biết.” Cố Tri Dân chỉ vào bác sĩ nói.
Bác sĩ có quen biết với bọn họ, Cố Tri Dân tham gia tang lễ xong về nhà, trái nghĩ phải nghĩ cũng cảm thấy Mạc Đình Kiên nhất định sẽ nhiễm bệnh liền gọi điện thoại cho bác sĩ, dặn bác sĩ nếu có chuyện gì thì thông báo cho anh ta một tiếng, bởi vì anh ta biết, Hạ Diệp Chi không thích phiền phức người khác, nhưng anh ta lại lo lắng Hạ Diệp Chi không ứng phó qua nổi.
Dù sao thân thể Hạ Diệp Chi mặc dù đã khôi phục một chút nhưng đến cùng so với người bình thường thì vẫn kém hơn, và lại trong nhà còn có Mạc Hạ cũng cần phải chăm sóc, Mạc Đình Kiên mà ngã xuống không nhất định có thể ứng phó qua được.
Trong lòng Hạ Diệp Chi khẽ động, cảm kích nói: “Cảm ơn.”
“Nói những lời khách sáo này làm gì.” Cố Tri Dân lắc đầu, bộ dáng không đứng đắn kia bây giờ ngược lại lại nghĩ tới cái gì, nghiêm túc nói với Hạ Diệp Chi: “Nếu như cô thật sự có lòng muốn cảm ơn tôi, cô có thể đem chuyện của Thẩm Lệ nói cho tôi một chút.”
Tất nhiên là Hạ Diệp Chi biết Cố Tri Dân đang nói tới chuyện gì, nhưng cô cảm kích Cố Tri Dân và nói cho Cố Tri Dân chuyện của Thẩm Lệ là hai việc hoàn toàn khác nhau.
“Tôi cũng biết chắc chắn cô biết rõ ràng chuyện này.” Cố Tri Dân hít sâu một hơi: “Tôi cũng biết cô cũng sẽ không nói cho tôi, không nhắc tới chuyện này nữa, Đình Kiên thế nào rồi?”
“Sốt rất cao.”
Trong lúc nói chuyện thì có một đoàn người chạy tới cửa phòng ngủ.
Hạ Diệp Chi đi vào, Mạc Đình Kiên hiển nhiên đang sốt rất cao giờ lại bắt đầu nói mê sảng đứt quãng, giọng nói khàn khàn, cũng nghe không rõ anh đang nói cái gì.
Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể xong liền tiêm cho anh một mũi hạ sốt, Mạc Đình Kiên sốt quá cao, phải tiêm trực tiếp mới có hiệu quả nhanh được.
Vừa tiêm xong, Hạ Diệp Chi lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng động rất nhỏ, cô quay đầu nhìn thấy Mạc Hạ đang mặc đồ ngủ ôm một con thú bông đứng ở cửa.
Dáng vẻ khờ khạo của cô gái nhỏ khiến cho người ta vô cùng đau lòng, Cố Tri Dân đi qua, thấy cô bé đi chân trần liền nhấc cô bé đứng dẫm lên giày của mình sau đó mới nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Bảo bối, sao cháu lại tới đây?”
“Ba cháu…” Mạc Hạ nghiêng đầu nhìn về phía chiếc giường.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới phát hiện Mạc Hạ đến đây, vội vàng đi tới đưa tay muốn ôm cô bé, Cố Tri Dân lại giành trước: “Để tôi giúp cô.”
Anh ta nói xong liền ôm Mạc Hạ đi qua đặt ở trên giường, sợ cô bé bị Mạc Đình Kiên truyền nhiễm, anh ta đem Mạc Hạ đặt ở vị trí cách Mạc Đình Kiên xa một chút.