Sáng sớm hôm sau, phản ứng đầu tiên sau khi Hạ Diệp Chi tỉnh lại chính là nhìn xem Mạc Đình Kiên ở bên cạnh.
Lúc cô trông thấy vị trí bên cạnh đã không còn ai đồng thời cũng nghe thấy được giọng nói của Mạc Đình Kiên.
“Tỉnh rồi sao.”
Trên người Mạc Đình Kiên vẫn còn mặc đồ ngủ, dáng người cao ráo đứng ở trước cửa sổ giống như là vừa mới đứng đó, nhưng nhìn mặt mày anh lại giống như đã ở đó một hồi lâu, ngoài cửa sổ còn đang tí tách tí tách mưa, trong màn mưa dáng vẻ âm trầm của anh lộ ra mấy phần tiêu điều.
“Trời vẫn đang mưa sao.” Ánh mắt Hạ Diệp Chi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cô xoay người bước xuống giường muốn đi đến bên cạnh Mạc Đình Kiên, chân vừa chạm tới đất đã nghe thấy tiếng Mạc Đình Kiên nhắc nhở mình: “Đi giày.”
Hạ Diệp Chi bất đắc dĩ, cô cũng không phải đứa trẻ đương nhiên biết phải mặc giày, nhưng Mạc Đình Kiên vẫn giống như là không yên lòng về cô, mọi chuyện đều ghi nhớ ở trong lòng.
Loading...
Mọi chuyện anh đều lao tâm lao lực như vậy khó trách bác sĩ nói thân thể của anh bị hao tổn.
Hạ Diệp Chi chậm rãi mặc giày vào rồi đi đến bên cạnh Mạc Đình Kiên: “Anh tỉnh từ lúc nào?”
Tối hôm qua cô sợ Mạc Đình Kiên không ngủ được nên nói chuyện với anh một lát, nhưng chắc là cô chưa nói được mấy câu thì đã ngủ thiếp đi mất bởi vì cô đối với nội dung cuộc trò truyện cùng anh tối hôm qua không có chút ký ức nào, nếu như quả thật hàn huyên thật lâu thì cũng không như thế.
Hôm qua trở về gấp từ thành phố Kinh Dương thật sự là hơi mệt một chút.
Ngủ một buổi tối, nút thắt ở cổ áo ngủ của Hạ Diệp Chi bị bung ra trông hơi xộc xệch, Mạc Đình Kiên kéo lại quần áo cho cô còn giúp cô buộc lại nút thắt sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng: “Anh vừa tỉnh.”
Ánh mắt của anh trầm tĩnh giống như là núi sâu yên tĩnh, sự phách lối cuồng vọng ngày xưa vẫn không hề bị che dấu đi hết, nhìn một cái liền cảm giác được khí chất bên trong.
Thời gian lặng yên không một tiếng động khiến cho người ta thay đổi.
…
Thời tiết mưa dầm rả rích, nhiệt độ không khí cũng theo đó giảm xuống mấy độ.
Hạ Diệp Chi một thân quần áo đen dắt Mạc Hạ xuống lầu, hôm nay áo khoác cô mặc cho Mạc Hạ cũng dày thêm một chút.
Mạc Đình Kiên đã chờ sẵn ở đại sảnh, anh đang cầm điện thoại hình như là đang gửi tin nhắn cho ai đó.
“Đi thôi.” Hạ Diệp Chi dắt Mạc Hạ đi tới trước mặt anh.
Mạc Đình Kiên đứng dậy, cũng cảm giác được một bàn tay nho nhỏ mềm mềm duỗi ra nắm lấy ngón tay anh.
Lúc ánh mắt của anh nhìn qua cũng đúng lúc Mạc Hạ ngửa đầu lên, khuôn mặt nhỏ chăm chú: “Ba dắt con.”
Mạc Đình Kiên nắm chặt ngón tay, đưa bàn tay của cô bé nắm chặt vào trong lòng bàn tay mình, Hạ Diệp Chi nhìn qua, thần sắc hơi thả lỏng một chút.
…
Bên trong nhà tang lễ vắng ngắt, chỉ có mấy nhân viên và bảo vệ.
Lúc Hạ Diệp Chi đi vào trong cũng nghe thấy sau lưng có tiếng động, không chờ cô quay đầu lại Mạc Hạ đã nhanh nhảu lên tiếng trước: “Là chú Thời Dũng và chú Cố.”
Hạ Diệp Chi quay đầu lại phát hiện Thời Dũng đi cùng với vợ và con trai, Cố Tri Dân và Thẩm Lệ, còn có Phó Đình Tây đã lâu không gặp cũng tới, lần trước nhìn thấy Phó Đình Tây là lúc anh ta thay Mạc Đình Kiên đưa cho cô xem những tài liệu kia.
Mạc Đình Kiên đi vào trước, Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ ở lại đằng sau chờ bọn họ.
Tất cả mọi người là bạn cũ quen biết lâu năm, cũng là người mà Mạc Đình Kiên tin tưởng nhất, không cần trò chuyện dư thừa chỉ ăn ý gật đầu một cái liền cùng nhau đi vào trong.
Tang lễ đơn giản mà trang nghiêm.
Lúc chôn cất mưa cũng không ngừng.
Mạc Đình Kiên tự tay chôn cất, một xẻng lại thêm một xẻng vùi đất xuống không cho người khác nhúng tay vào.
Bên trong màn mưa không nhìn thấy rõ ánh mắt của anh nhưng sự buồn bã và tổn thương lại vẫn quanh quẩn lấy mỗi người.
Hạ Diệp Chi nhìn anh mà lòng như đao cắt, nước mắt vô tri vô giác chảy xuống theo gương mặt, Mạc Hạ cũng nức nở khóc ra tiếng, cô không biết chính mình vì sao lại khổ sở chỉ là muốn khóc mà thôi.
Mấy người đàn ông đứng ở phía sau cũng không khỏi đỏ cả vành mắt.