Mạc Đình Kiên ngập ngừng nói một tiếng: “Ừ.”
“Anh không tò mò sao? Không định truy hỏi em sao?”, Hạ Diệp Chi dựa vào anh, khuôn mặt hiếu kì nhìn chằm chằm vào Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên con người này thực sự không có chút tò mò nào sao?
Anh ta thành thật nói: “Anh thực sự không thể đảm bảo, sẽ không nói cho Cố Tri Dân biết.”
“Anh nói như vậy không sợ em sẽ giận sao?”, Hạ Diệp Chi có chút dở khóc dở cười.
Mạc Đình Kiên ngừng lại một chút, giọng nói có chút lo âu: “Tên ngốc Tri Dân đó, nếu không có người giúp cậu ta, có lẽ cả đời này cũng không thể cưới được Thẩm Lệ.”
Hạ Diệp Chi nói: “Cố Tri Dân biết anh gọi anh ta là tên ngốc không?”
Mạc Đình Kiên: “Anh nghĩ anh ta biết rõ bản thân mình như thế nào.”
Hạ Diệp Chi: “….”
Loading...
Cô quyết định không nói chuyện này với anh ta nữa, cô nói không lại Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi đổi sang chủ đề khác: “Hôm nay có ra ngoài không?”
Mặc dù mục đích họ đến thành phố Kinh Dương có liên quan đến mẹ của Mạc Đình Kiên, nhưng anh ta có vẻ không sốt ruột chút nào.
Cô không thể đoán được trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
Mạc Đình Kiên trả lời: “Có chứ.”
Ăn cơm trưa xong, anh dẫn Hạ Diệp Chi ra bên ngoài.
Cô cũng không hỏi anh ta muốn làm gì, chỉ cần đi theo là được rồi.
Cho đến khi xe dừng lại, cô mới biết Mạc Đình Kiên đưa cô đến bệnh viện.
Hạ Diệp Chi nhìn ra ngoài cửa sổ sau đó quay sang Mạc Đình Kiên: “Đến bệnh viện làm gì vậy?”
“Đã hẹn với chuyên gia rồi, đến kiểm tra sức khỏe.”, Mạc Đình Kiên vừa giải thích, vừa chuẩn bị xuống xe.
Sau khi Hạ Diệp Chi trở về, có thể đi đứng, tốc độ hồi phục tương đối tốt.
Nhưng hai người đều hiểu ý nhau không nhắc đến chuyện đến bệnh viện kiểm tra, đối với chuyện này, Hạ Diệp Chi đối với chuyện kiểm tra sức khỏe có chút bất an.
Sợ kết quả sẽ không như mong muốn.
Cũng sợ việc cô cho rằng sức khỏe mình sẽ dần tốt lên chỉ là ảo tưởng.
Mạc Đình Kiên đã ở trước cửa xe, anh mở cửa xe, giơ tay ra: “Nào.”
Hạ Diệp Chi ngồi trong xe không cử động gì.
“Hôm khác hãy đến kiểm tra đi, nên giải quyết vấn đề của anh trước, sức khỏe của em rất tốt mà.”, bàn tay cô nắm chặt lại, sau đó lại buông ra.
Hạ Diệp Chi nói có vẻ rất bình tĩnh nhưng khoảnh khắc căng thẳng của cô đã không thể qua nổi mắt của Mạc Đình Kiên.
Tay của Mạc Đình Kiên ta vẫn không thu lại, anh nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh sẽ đi cùng em.”
Giọng nói khiến ngưòi ta có cảm giác vô cùng an tâm.
Hạ Diệp Chi cắn môi, Mạc Đình Kiên ôm cô xuống xe.
Thời Dũng sớm đã mang xe lăn xuống xe, Mạc Đình Kiên bế cô ngồi xuống xe.
Thời Dũng đã sắp xếp ổn thỏa, Hạ Diệp Chi vừa đến thì có thể trực tiếp làm kiểm tra.
Các hạng mục kiểm tra rất nhiều, cũng rất vụn vặt.
Hạ Diệp Chi đi lại không tiện, Mạc Đình Kiên luôn đi theo sát cô.
Sau khi kiểm tra xong, Hạ Diệp Chi cảm thấy rất mệt.
Trong lúc ngồi trong phòng chờ đợi kết quả, Thời Dũng đột nhiên hấp tấp chạy vào.
Nhưng anh ta lại không nói gì, chỉ chầm chậm bước tới bên cạnh Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên hướng mắt lên nhìn: “Nói đi.”
Thời Dũng nói: “Bên phía Tạ Sinh nói muốn gặp anh.”
Anh ta cười lạnh lùng: “Nhanh như vậy đã đứng ngồi không yên rồi sao?”
Thời Dũng bình tĩnh phân tích: “Anh phá hoại công ty của ông ta, giờ lại xuất hiện thêm bê bối này, Tạ Sinh đang bị đe dọa nghiêm trọng, đương nhiên sẽ không thể ngồi yên.”
Nghe xong, Hạ Diệp Chi liền nhớ lại lần đầu khi cô bị Tạ Sinh bắt đi, ông ta đã cố ý để người làm cho cô xem tin tức hợp tác giữa ông ta và Mạc Đình Kiên.