Lúc Hạ Diệp Chi tỉnh lại, liền cảm thấy có người đã vẽ cái gì đó lên mặt mình.
Mặc dù vẫn còn mệt, không mở được mắt, nhưng ý thức đã trở lại..
Ngay khi ý thức vừa trở lại, Hạ Diệp Chi liền nghĩ ngay đến bữa ăn trước đó.
Mặc dù thủ đoạn hạ thuốc này rất tầm thường nhưng lại vẫn rất hiệu quả.
Hạ Diệp Chi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy mình trong gương.
Quần áo trên người cô đã được thay đổi thành một món quà, nhà tạo mẫu đang làm tóc ở phía sau, thợ trang điểm trang đang trang điểm khuôn mặt cho cô.
Trong ánh đèn cac-bua can-xi, Hạ Diệp Chi đã hiểu, Lưu Chiến Hằng đã bỏ thuốc vào trong đồ ăn của cô, trong khi cô hôn mê, đã hoàn thành giao dịch với Tạ Ngọc Nam.
Loading...
Lưu Chiến Hằng chắc chắn đã đưa Lưu Loan Loan đi, mà bây giờ cô đang ở trong tay của Tạ Ngọc Nam.
“Cô tỉnh rồi?” Thợ trang điểm thấy Hạ Diệp Chi đã tỉnh, giọng nói có chút vui mừng.
Trước đó Hạ Diệp Chi vẫn luôn hôn mê, rất khó để trang điểm.
Thợ trang điểm lùi lại một chút, hơi cúi người xuống, thương lượng với Hạ Diệp Chi: “Cô có thể nghiêng đầu một chút được không?”
Hạ Diệp Chi gạt tay thợ trang điểm qua, tự mình quay xe lăn đi ra ngoài.
“Này, cô đi đâu thế? Còn chưa trang điểm xong mà!” Thợ trang điểm thấy Hạ Diệp Chi muốn đi, liền lập tức đuổi theo ngăn cô lại.
Bất kể là ai ngăn cản, Hạ Diệp Chi đều không quan tâm, tự mình điều khiển xe lăn đi về phía cửa.
“Chuyện gì thế?” Lúc này, một người từ ngoài cửa đi vào, Hạ Diệp Chi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Hạ Diệp Chi vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam đã thay lễ phục, tóc cũng đã được tạo kiểu một cách cẩn thận, càng thể hiện rõ sự ngỗ ngược của một công tử nhà giàu.
“Tạ Ngọc Nam!” Trong lòng Hạ Diệp Chi vô cùng tức giận, đối với Tạ Ngọc Nam cũng không có sắc mặt tốt.
“Vẫn chưa trang điểm xong.” Tạ Ngọc Nam dường như không cảm nhận được sự tức giận của cô, nở một nụ cười nhìn cô, lại nói: “Nếu như cô không muốn trang điểm cũng được, thực ra cô không trang điểm vẫn rất đẹp, chỉ là thiếu một chút khí sắc, giống như cô đang vui.”
Giọng nói có vẻ rất nuông chiều.
Những thợ tranh điểm bên cạnh lộ ra một ánh mắt ghen tỵ.
“Anh muốn làm cái gì?” Tạ Ngọc Nam mặc nghiêm túc như vậy, trên người cô cũng bị đổi thành lễ phục, còn thuê một stylist chuyên nghiệp, có vẻ muốn đi đến một bữa tiệc rất trang trọng.
Rất rõ ràng, Tạ Ngọc Nam muốn cô xuất hiện trước mọi người.
Tạ Ngọc Nam là con trai của Tạ Sinh, cô là vợ trước của Mạc Đình Kiên, nếu hai người bọn họ cùng xuất hiện trước công chúng, vậy có thể thật sự nuôi sống không ít phóng viên giải trí.
“Tôi đã từng nói, tôi muốn kết hôn với cô, nhưng cô không đồng ý, nên chúng ta có thể đính hôn trước.” Tạ Ngọc Nam không quan tâm đến khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Diệp Chi, vẻ mặt đầy sự mong muốn: “Nghĩ một chút liền cảm thấy rất hạnh phúc.”
Hạ Diệp Chi vô cùng tức giận: “Anh đừng gây rắc rối!”
Khuôn mặt Tạ Ngọc Nam vốn đang rất vui vẻ, sau khi nghe thấy câu nói của Hạ Diệp Chi, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng.
“Cô cảm thấy tôi đang càn quấy sao?” Tạ Ngọc Nam tự cười chính mình: “Mọi người đều cảm thấy tôi càn quấy, cha tôi cũng cảm thấy thế, cô cũng cảm thấy thế.”
Hạ Diệp Chi thấy anh ta như vậy, ngây người một lúc, giọng nói ôn hòa hơn một chút: “Tạ Ngọc Nam, anh không phải là người như vậy, trong lòng anh rất hiểu việc anh đang làm là không đúng.”
“Con người sống chính là muốn sống vui vẻ một chút không phải sao? Tôi và cô ở với nhau rất vui vẻ, nên tôi cảm thấy việc tôi đang làm là đúng.” Vẻ mặt Tạ Ngọc Nam bình tĩnh nhìn Hạ Diệp Chi.
“Nhưng tôi và anh ở cũng với nhau không hề vui vẻ, tôi có người mà mình thích, cũng có con gái.” Hạ Diệp Chi vẫn cố gắng thuyết phục Tạ Ngọc Nam.
Nếu có thể thuyết phục được Tạ Ngọc Nam thì tốt rồi, đợi càng lâu, càng khó kết thúc.