Lưu Chiến Hằng nói xong, quay người đi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa, anh ta đột nhiên cười lên một tiếng.
Anh ta vừa muốn nói cái gì?
Ồ, anh ta muốn nói……nếu như cô không muốn, anh ta có thể nghĩ cách khác.
Khi nào thì anh ta lại dùng tình cảm để xử lý công việc như Mạc Đình Kiên chứ?
Là vì ăn miếng trả miếng với Mạc Đình Kiên quá lâu, quá hiểu Mạc Đình Kiên, nên mới đột nhiên nảy ra ý tưởng giống Mạc Đình Kiên sao.
Là như thế?
Có lẽ là như thế.
Loading...
……..
Lưu Chiến Hằng là việc rất nhanh, hiệu quả làm việc cũng rất cao.
Ngày thứ hai, Hạ Diệp Chi liền nhìn thấy Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam một mình đến gặp Hạ Diệp Chi.
Tạ Ngọc Nam mặc một chiếc áo khoác mỏng, dáng người mảnh khảnh, giống như lần đầu gặp mặt- một công tử ăn chơi
Nhưng cẩn thận quan sát, lại cảm thấy không quá giống so với trước đây.
Khuôn mặt nhiều hơn vài thứ.
Anh ta thấy Hạ Diệp Chi, giọng điệu như gặp lại người quen cũ: “Hạ Diệp Chi, đã lâu không gặp rồi.”
“Thật sự không quá muốn gặp anh.” Mạc dù trong lòng Hạ Diệp Chi rất buồn bực, nhưng lúc trước ở cùng Tạ Ngọc Nam cũng khá tự do, trong lòng có chút thoải mái.
“Vậy phải làm sao? Sau lần gặp nhau này của chúng ta, mỗi ngày chúng ta sẽ gặp nhau, cô có vui không?” Tạ Ngọc Nam rất cao, lúc nói chuyện để phối hợp với chiều cao của Hạ Diệp Chi, còn cố tình nghiêng về phía trước, duy trì tầm nhìn với Hạ Diệp Chi trên cùng một đường thẳng.
Hạ Diệp Chi khó chịu nói: “Anh lại muốn phát điên cái gì? Chuyện của mấy người Lưu Chiến Hằng, anh nắm một chân làm cái gì? Anh thấy chưa đủ loạn sao, ngày nào cũng nhàm chán hoảng sợ?”
Đến bây giờ, Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy nội tâm của Tạ Ngọc Nam không xấu.
Tạ Ngọc Nam không có nhân tính như Tạ Sinh, cũng không đến mức không từ một thủ đoạn nào như Lưu Chiến Hằng, càng không thông minh như Mạc Đình Kiên.
Tạ Ngọc Nam và bọn họ vốn không cùng một loại người.
Nếu nói Tạ Ngọc Nam thật sự thích cô, thích đến mức dùng mọi thủ đoạn để có được cô, Hạ Diệp Chi cũng không tin.
“Tôi thích cô.” Tạ Ngọc Nam bật cười: “Trước kia tôi chưa nói với cô sao? Đây không phải là đúng lúc xem có cơ hội thích hợp, tôi đến để nói về điều kiện với Lưu Chiến Hằng.”
Dường như là một chuyện rất vui, anh ta cười vui vẻ một cách kỳ lạ, vốn không cảm thấy làm loại giao dịch này có cái gì không thỏa đáng.
“Anh….” Hạ Diệp Chi cảm thấy dáng vẻ này của Tạ Ngọc Nam quá xa lạ, không giống với Tạ Ngọc Nam mà cô quen.
Trong giây lát cô không biết phải nói gì.
“Tôi đã kết hôn, đã có con, tôi có cái gì đáng cho anh lãng phí tâm tư như vậy?” Hạ Diệp Chi giơ tay lên vuốt tóc mình: “Anh muốn phụ nữ, muốn kết hôn, anh có thể tùy tiện tìm được một người thích hợp hơn tôi để kết hôn.”
Hạ Diệp Chi thực sự cảm thấy Tạ Ngọc Nam bị bệnh nên mới muốn kết hôn với cô.
“Sao có thể tùy tiện tìm một người chứ? Tôi chỉ thích cô thôi.” Tạ Ngọc Nam lời lẽ hùng hồn nói: “Xinh đẹp, có tiền, kiểu phụ nữ như nào tôi cũng đã gặp qua, nhưng sau khi tôi gặp bọn họ, vẫn cảm thấy thích cô nhất.”
“Anh…..” Hạ Diệp Chi bị chấn động bởi ánh mắt chân thật của Tạ Ngọc Nam.
Vẻ mặt Tạ Ngọc Nam chân thật nói: “Hạ Diệp Chi, chuyện kết hôn với cô, không phải tôi nói đùa, tôi thật sự muốn kết hôn với cô.”
“Tôi…..”
Hạ Diệp Chi vừa lên tiếng liền bị Tạ Ngọc Nam cắt ngang: “Bây giờ cô không đồng ý cũng không sao, thời gian còn dài, sớm hay muộn tôi cũng khiến cô thích tôi.”
Lần này, Hạ Diệp Chi trả lời một cách dứt khoát: “Sẽ không.”
Nụ cười trên mặt Tạ Ngọc Nam cứng đờ, sau đó anh ta lập tức nhếch môi: “Chỉ vì cô cảm thấy cô sẽ không thích tôi, nên kết hôn với cô mới càng thú vị, rất thú vị, không phải sao?”