Tạ Sinh càng tức giận, nụ cười của Lưu Chiến Hằng càng sâu thêm.
Tạ Sinh hoàn toàn bị Lưu Chiến Hằng làm tức giận: “Mày thật sự cho rằng tao không muốn giết mày sao?”
“Tôi cũng không cảm thấy như vậy.” Lưu Chiến Hằng làm ra vẻ không hề gì, làm như không để ý đến chuyện sống chết, sống hoặc chết đối với anh ta mà nói không quan trọng.
Anh ta nói xong, còn tưới dầu lên lửa, lại thêm một câu: “Tôi không phải vẫn luôn bị ông nắm giữ trong lòng bàn tay sao? Ông muốn làm cái gì, ai ngăn được ông?”
Lưu Chiến Hằng quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi một cái: “Có điều, trước khi giết tôi, kính xin giữ lời hứa, thả Hạ Diệp Chi.”
“Mày có thái độ như vậy, còn muốn để tao thả cô ta?” Tạ Sinh cũng nhìn Hạ Diệp Chi một cái, thần tình lạnh lùng.
Hạ Diệp Chi ở một bên vô cùng yên tĩnh, sự chú ý của cô kỳ thực không có ở đây.
Cô đang suy nghĩ về lời nói của Lưu Chiến Hằng.
Mạc Đình Kiên thật sự không tới sao?
Loading...
Lưu Chiến Hằng nói, anh ta nói cho Mạc Đình Kiên chuyện mà anh phải biết.
Mạc Đình Kiên đúng là bởi vì chuyện này mà không tới sao?
Đến cùng là chuyện gì, để Mạc Đình Kiên không để ý tới cô nữa?
Đối với chuyện này, Hạ Diệp Chi hoàn toàn không có manh mối, phục hồi tinh thần lại liền chính xác nghe thấy Lưu Chiến Hằng nói: “Ông muốn nói không giữ lời?”
“Thì lại làm sao?” Tạ Sinh nở nụ cười một tiếng, đáy mắt đã không nhìn ra sự tức giận lúc trước.
Tâm tình điều chỉnh thật là nhanh.
“Ha ha.”
Lưu Chiến Hằng nở nụ cười một tiếng, đột nhiên liền lên tiếng bắt đầu cười lớn.
Tiếng cười bên trong sân thượng trống trải nghe chói tai.
Anh ta cười xong rồi mới nói nói: “Ông luôn luôn như vậy, đều là lợi dụng phụ nữ để đạt đến mục đích của chính mình, nói không giữ lời lại đáng là gì? Ông không dám giết Hạ Diệp Chi, cũng không dám thả Hạ Diệp Chi, ông quá kiêng kỵ Mạc Đình Kiên, ông nói tôi không sánh được Mạc Đình Kiên, vậy thì ông so được sao?”
Hạ Diệp Chi chú ý tới, Lưu Chiến Hằng nói xong, sắc mặt Tạ Sinh đều thay đổi.
Lưu Chiến Hằng lời này xem ra là kích thích Tạ Sinh.
Nhưng Hạ Diệp Chi luôn cảm thấy, Lưu Chiến Hằng như là nói cho cô nghe.
Anh ta nói cho cô, Tạ Sinh kỳ thực cũng hết sức kiêng kỵ Mạc Đình Kiên.
Vì lẽ đó coi như Hạ Diệp Chi đối với ông ta mà nói, thí nghiệm không có hiệu dụng, ông ta cũng không dám giết cô.
Bởi vì, Tạ Sinh muốn dùng cô để ngăn Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến đây, thần sắc phức tạp nhìn Lưu Chiến Hằng một chút.
Nhưng không khéo, Lưu Chiến Hằng cũng vừa vặn ngẩng đầu nhìn cô, cho cô một
ánh mắt yên tâm.
Hạ Diệp Chi hơi nhếch môi, cuối cùng cũng không nói gì.
Tạ Sinh âm u lên tiếng: “Nếu như tao nhớ không sai, em gái của mày hiện tại còn trong tay Ngọc Nam.”
“Tôi tự thân khó bảo toàn, nơi nào quản được người khác.” Lưu Chiến Hằng xì cười một tiếng, một điểm lo lắng cũng không có.
Quản không được người khác?
Hạ Diệp Chi cúi đầu tự giễu cười cợt, Tạ Sinh lợi dụng cô làm mồi nhử, còn không phải đem Lưu Chiến Hằng câu đến rồi sao?
Có điều, Lệ Loan Loan xác thực là ở trong tay Tạ Ngọc Nam.
Tuy rằng không biết Tạ Ngọc Nam đối với Lệ Loan Loan là ý gì, nhưng hiện nay xem ra, Lệ Loan Loan ở trong tay Tạ Ngọc Nam vẫn tính an toàn.
Chí ít không có tin tức của Lệ Loan Loan truyền đến.
Huống hồ, Tạ Sinh cùng Tạ Ngọc Nam quan hệ không tốt, coi như Tạ Sinh chủ động mở miệng tìm Tạ Ngọc Nam muốn Lệ Loan Loan, Tạ Ngọc Nam cũng không nhất định giao cho ông ta.
Hai cha con họ quan hệ không được tốt, Tạ Ngọc Nam nói không chừng còn có thể cùng Tạ Sinh đối nghịch.
Đang lúc này, điện thoại Tạ Sinh đột nhiên vang lên.
Lưu Chiến Hằng cười nói: “Xem ra là có tin tức tốt.”
Tạ Sinh nhìn Lưu Chiến Hằng một chút, nhíu mày nhận điện thoại.