Dường như nói ra được câu nói này đã dùng hết sức lực của anh ta, anh ta vừa nói xong liền nằm ngửa về trên giường, há miệng thở hổn hển.
Hạ Diệp Chi nhìn Lưu Chiến Hằng, hơi thất thần.
Nếu như không phải Lưu Chiến Hằng đã từng phóng hỏa suýt chút nữa thiêu chết Mạc Hạ, lúc cô nghe thấy câu nói này của Lưu Chiến Hằng có lẽ sẽ mềm lòng tha thứ cho anh ta.
Thế nhưng chuyện của Mạc Hạ đã sớm trở thành một cái gai ở trong lòng Hạ Diệp Chi, cho dù như thế nào cũng nhổ không được.
Lưu Chiến Hằng nhìn vẻ mặt của Hạ Diệp Chi, liền hiểu suy nghĩ trong lòng Hạ Diệp Chi.
Anh ta gắng gượng mở miệng, nói: “Mục tiêu của tôi trước giờ đều là Mạc Đình Kiên… Có lẽ em nói đúng, nếu như tôi và Mạc Đình Kiên trao đổi vị trí, anh ta cũng không nhất định sẽ biến thành người không từ thủ đoạn giống như tôi vậy…”
Loading...
“Anh chỉ đang tìm một lý do hại người cho mình mà thôi, anh trời sinh ích kỷ không có nhân tính… Đây đều là báo ứng của anh.”
Lưu Chiến Hằng bị thương quá nặng, dẫn đến lúc anh ta nói chuyện đều không có sức lực, gần như là thều thào nói chuyện.
Hạ Diệp Chi cực kỳ chăm chú lắng nghe, mới có thể nghe rõ được từng câu nói của anh ta.
Hạ Diệp Chi di chuyển xe lăn tới gần Lưu Chiến Hằng một chút, cúi đầu hỏi: “Rốt cuộc Tạ Sinh đã làm cái gì? Để anh muốn giết ông ta?”
Lưu Chiến Hằng hỏi cô: “Em biết vật thí nghiệm không?”
Hạ Diệp Chi gật nhẹ đầu, nói: “Tạ Sinh nói, tôi là vật thí nghiệm số hai.”
Ánh mắt Lưu Chiến Hằng nháy mắt tràn ra khát máu và hận ý, giọng nói gần như là nặn ra từ trong cổ họng: “Em gái tôi Lưu Loan Loan, chính là vật thí nghiệm số một.”
“Em gái anh không phải là người thực vật sao?” Trước đó Hạ Diệp Chi vẫn luôn muốn biết vật thí nghiệm số một rốt cuộc là ai, nhưng làm sao cô cũng không nghĩ tới sẽ là Lưu Loan Loan.
Lưu Loan Loan là người thực vật, lúc cô bị Lưu Chiến Hằng dẫn ra nước ngoài, đã từng thấy Lưu Loan Loan nằm ở trên giường.
Kia thật sự là người thực vật.
“Khi đó tôi còn nhỏ, Tạ Sinh giống như là chúa cứu thế đi đến trước mặt tôi… Ông ta nói em gái tôi là bị thương quá nặng nên trở thành người thực vật, dĩ nhiên là tôi tin ông ta…”
“Nhưng trên thực tế, tận đến hai năm gần đây tôi mới biết được, lẽ ra em gái tôi đã sớm tỉnh lại, là Tạ Sinh âm thầm đem nó làm thí nghiệm, năm đó em cũng là như thế…”
Lưu Chiến Hằng nói một hơi nhiều lời như vậy, có chút không thở nổi.
Anh ta bình tĩnh lại một hồi lâu, mới có thể tiếp tục lên tiếng nói ra: “Lúc đó em cũng là như thế, tôi chỉ muốn em có thể làm tốt để cứu em gái tôi, mà lúc đó tôi cực kỳ tín nhiệm Tạ Sinh, cho nên, em đã trở thành vật thí nghiệm số hai.”
Là Tạ Sinh nhân lúc Lưu Chiến Hằng không biết rõ tình hình, dùng Hạ Diệp Chi làm thí nghiệm, mà lúc đầu Lưu Chiến Hằng đối với chuyện này hoàn toàn không biết rõ.
Hạ Diệp Chi chưa từng nghĩ tới, quá trình trong đó lại phức tạp như vậy.
Cô nghe Lưu Chiến Hằng nói xong, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì.
Lưu Chiến Hằng nằm ở trên giường đột nhiên lại nở nụ cười: “Diệp Chi, sao em vẫn giống như trước kia, tôi nói cái gì em liền tin cái đó vậy.”
Mặc dù trong giọng nói của anh ta mang theo một tia chế nhạo, nhưng Hạ Diệp Chi lại có thể cảm giác được, lời anh ta vừa nói cũng không phải là đang nói đùa, đều là nghiêm túc.
Hạ Diệp Chi dừng một chút, suy nghĩ trong lòng thay đổi liên tục, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ hít sâu một hơi nói ra: “Anh nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Giọng nói của Lưu Chiến Hằng có vẻ hơi thất vọng: “Tôi cho là em sẽ nói lời tha thứ cho tôi.”
Hạ Diệp Chi vẫn không nói chuyện.
Lưu Chiến Hằng vốn cho là, anh ta nói ra những việc này, coi như Hạ Diệp Chi không tha thứ anh ta, anh ta cũng có thể từ Hạ Diệp Chi đạt được một chút đồng tình và an ủi.