“Tỉnh rồi sao?”
“Chưa.”
“Là hiệu quả của thuốc vẫn chưa hết?”
“Đúng vậy, vì để tránh cô ta tỉnh dậy giữa chừng và gây rắc rồi, liều lượng có chút nhiều, nhưng có lẽ sắp tỉnh rồi…”
“….Chuẩn bị tốt mọi thứ, cô ta vừa tỉnh lại liền tiến hành kiểm tra.”
Trong lúc mê man, Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng nói chuyện bên tai.
Tiếng nói chuyện lúc thì rõ ràng, lúc lại mơ hồ, cuối cùng trong phòng lại yên tĩnh trở lại.
Hạ Diệp Chi mở mắt, trong đầu vẫn có chút mơ hồ.
Cô ngây người nhìn lên trần nhà một lúc, trong đầu thanh tỉnh một chút, liền nghe thấy âm thanh của các thiết bị.
Loading...
Âm thanh của các thiết bị không lớn, có tiết tấu nhịp nhàng, lộ ra sự lạnh lùng và ảm đạm.
Cô từ từ quay đầu lại, nhìn xung quanh, phát hiện căn phòng mình đang ở giống như một phòng thí nghiệm.
Có chút giống với phòng thí nghiệm mà Mạc Đình Kiên xây dựng cho Lưu Chiến Hằng.
Rốt cuộc Mạc Gia Thành đưa cô đi đâu?
Cô chỉ nhớ ăn cơm xong cô liền cảm thấy choáng váng, không biết có phải là Mạc Gia Thành đưa cô đi không.
Cô thử thăm dò gọi một tiếng: “Tiểu Thành.”
Trong phòng vẫn chỉ có âm thanh của các thiết bị, không thấy tiếng trả lời của Mạc Gia Thành.
Hạ Diệp Chi cử động cơ thể, thử ngồi dậy.
Cô ấn mạnh hai bàn tay xuống giường, chống đỡ phần trên của mình, sau đó nhanh chóng thả một tay ra và lấy chiếc gối đặt phía sau, lúc tay cô mềm và không có lực, cả người liền ngã xuống gối.
Phía sau lưng đệm thêm một chiếc gối, nên tầm nhìn của cô rộng hơn trước.
—–Két!
Là tiếng cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra.
Ở vị trí của Hạ Diệp Chi không nhìn thấy cửa, cửa có lẽ ở chỗ rẽ bên ngoài.
Rất nhanh, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng từ bên ngoài đi vào.
Người phụ nữ đeo khẩu trang, thấy Hạ Diệp Chi đang dựa người vào đầu giường, có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Diệp Chi: “Tỉnh rồi?”
Không đợi Hạ Diệp Chi lên tiếng, người phụ nữ lại quay người đi ra ngoài.
Mặc dù không biết sao cô ta lại đột nhiên đi ra ngoài nhưng Hạ Diệp Chi biết cô ta chắc chắn sẽ quay lại.
Quả nhiên, không bao lâu, cửa phòng lại bị đẩy ra.
Hạ Diệp Chi nhìn về phía cửa phòng, liền nhìn thấy một nhóm người mặc áo blouse trắng đang đi đến.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên.
Mặc dù mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang, nhưng từ kiểu tóc có thể nhìn ra đây là một người rất cầu ký trong cách ăn mặc.
Hay nói một cách khác, đây là một người có địa vị.
Người đàn ông đi đến trước mặt cô, giọng nói ôn hòa: “Tỉnh rồi.”
Hạ Diệp Chi nhìn ông ta chằm chằm: “Ông là ai?”
Đôi mắt của người đàn ông khẽ nheo lại, giống như đang cười.
Sau đó, người đàn ông cởi chiếc khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt dịu dàng sau những năm tháng dầm mưa dãi nắng.
Hạ Diệp Chi kinh ngạc hét lên: “Tạ Sinh!”
Cô đã nhĩn thấy khuôn mặt này trên những bản tin, bởi vì Tạ Sinh là cha nuôi của Lưu Chiến Hằng, nên đã khắc sâu trong kí ức của cô.
Tạ Sinh lại bật cười: “Xem ra cô Hạ cũng biết tôi, như này sẽ dễ làm việc hơn.”
Não của Hạ Diệp Chi nhanh chóng chuyển động: “Là ông nói với tiểu Thành chuyện của mẹ cậu ấy, sau đó lại mê hoặc cậu ấy bắt tôi để đe dọa Mạc Đình Kiên?”
Chuyện nhà họ Mạc, Mạc Đình Kiên giấu rất tốt, người ngoài không hề biết chuyện.
Mặc dù chưa xác nhận ở chỗ Tạ Sinh, nhưng Hạ Diệp Chi cảm thấy Tạ Sinh chắc chắn biết chuyện này.
“Mê hoặc?” Tạ Sinh lắc đầu: “Câu này không chính xác, nếu như không phải trong lòng cậu ta đã nghĩ ra cách, bất kể ai nói gì đều vô dụng.”