Hạ Diệp Chi mê man tỉnh lại.
Hơi mở mắt ra, liền cảm thấy cổ rất đau.
Cô nhắm mặt lại, vươn tay ra xoa xoa, mới mở mắt ra một lần nữa.
Đập vào mắt là trần nhà màu trắng.
“Tỉnh rồi.”
Giọng nói của Mạc Gia Thành từ bên kia truyền đến.
Hạ Diệp Chi theo âm thanh nhìn qua, liền nhìn thấy Mạc Gia Thành đang ngồi trước giường.
Mạc Gia Thành vẫn mặc bộ quần áo trước đó, vẻ mặt mang theo một chút mệt mỏi, có lẽ vẫn ngồi bên giường chờ cô tỉnh lại.
Hạ Diệp Chi nhìn xung quanh.
Căn phòng rất xa lạ, cũng rất yên tĩnh. Loading...
Cô thật sự không biết mình đang ở đâu.
Giọng nói của Mạc Gia Thành lại vang lên: “Khát không?”
Hạ Diệp Chi không có quay đầu nhìn cậu ta, chỉ nhìn lên trần nhà, lúc nói mang theo tiếng thở dài: “Tiểu Thành, cậu có thể đưa tôi về không? Anh họ của cậu biết tôi mất tích, sẽ phát điên đó.”
Nếu như Lương Vi Sương chỉ bị Mạc Gia Thành đánh ngất, thì lúc này có lẽ đã tỉnh rồi, Mạc Đình Kiên chắc chắn đã biết chuyện cô biến mất rồi.
Cô cũng có thể tưởng tượng, Mạc Đình Kiên biết cô biến mất sẽ tức giận đến mức nào.
Thậm chí còn có khẳ năng, sẽ mất đi lý trí.
Làm ra những chuyện mất lý trí.
Hạ Diệp Chi không biết tại sao Mạc Gia Thành lại làm như vậy.
Mặc dù cô đã bị đánh ngất sau đó mang đi, nhưng cô vẫn không muốn nghĩ Mạc Gia Thành theo hướng xấu.
Cô không nhắc đến những chuyện trước đây, chỉ là yêu cầu Mạc Gia Thành đưa cô về.
Nếu như bây giờ Mạc Gia Thành có thể đưa cô về, cô có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô nhìn Mạc Gia Thành trưởng thành, trong lòng vẫn tin tưởng Mạc Gia Thành.
Mạc Gia Thành không nói gì, chỉ quay người lại đi lấy một cốc nước.
Sau đó đi đến bên giường, đỡ Hạ Diệp Chi ngồi dậy, muốn giúp cô uống nước.
Hạ Diệp Chi lắc đầu, quay sang một bên: “Tôi không khát.”
Mặc dù vẫn là giọng điệu như bình thương, nhưng vẻ mặt lại mang theo sự phản kháng.
Mạc Gia Thành cũng không ép buộc cô.
Cậu ta đặt cốc nước sang một bên, sau đó mới chậm rãi nói: “Chị Diệp Chi, chị cảm thấy bây giờ em đưa chị về, anh ấy sẽ bỏ qua cho tôi sao?”
Mạc Gia Thành từ nhỏ đã đi theo Mạc Đình Kiên.
Mặc dù sau này tách ra khỏi Mạc Đình Kiên trong một khoảng thời gian dài, nhưng cậu ta hiểu Mạc Đình Kiên hơn bất cứ ai.
Mạc Đình Kiên từ khi còn trẻ đã là một người quyết đoán.
Bởi vì chuyện của mẹ, anh rất khó tin tưởng người khác.
Anh quan tâm Hạ Diệp Chi như vậy, mà Mạc Gia Thành lại đem Hạ Diệp Chi đi, có thể tưởng tượng ra, sau này anh cũng sẽ không tin tưởng Mạc Gia Thành nữa.
Trong lòng Mạc Gia Thành rất rõ điều này.
Sau khi Hạ Diệp Chi nghe những lời nói của cậu ta, liền không biết phải nói gì.
Mặc dù tính tình của Mạc Đình Kiên rất khó đoán, nhưng anh là một người như thế nào, những người thân cận bên cạnh đều biết.
“Chị Diệp Chi, từ giây phút em xuất hiện ở khu nghỉ mát, thì tất cả những điều này chắc chắn sẽ không có cách nào thay đổi được.”
Mạc Gia Thành lại ngồi xuống, hỏi cô: “Chị có đói không?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu quay về hướng khác, không nhìn cậu ta.
“Chị không hỏi em tại sao lại đưa chị đi sao?” Mạc Gia Thành lại lên tiếng hỏi.
Trong lòng Hạ Diệp Chi có chút thất vọng với Mạc Gia Thành.
Không phải là cho bản thân mình mà là thất vọng thay cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên đối xử với Mạc Gia Thành rất tốt.
“Cậu có thực sự nghĩ đến Mạc Đình Kiên không? Mạc Đình Kiên là người như thế nào, cậu không rõ sao? Nếu như cậu có chuyện gì nghĩ không ra cậu có thể nói chuyện trực tiếp với anh ấy.”
Hạ Diệp Chi biết, Mạc Gia Thành là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.
Cậu ta chắc chắn có chuyện gì nghĩ không ra lại không có cách nào mở miệng, mới làm như này.