Mạc Đình Kiên giữ cánh cửa tủ quần áo bằng một tay, cơ thể anh hơi nghiêng lại nhìn Hạ Diệp Chi, nét mặt anh nhàn nhạt, như thể không dễ để phản bác với anh đâu.
Đôi mắt anh dường như đang nhìn một đứa trẻ tinh nghịch.
Hạ Diệp Chi hừ một tiếng, thanh âm mang theo chút giận dỗi: “ Vậy anh coi em như Hạ Hạ là được rồi, dù sao em cũng muốn mặc váy.”
Cô đã sẵn sàng để Mạc Đình Kiên mặc kệ cô, tự tay theo ý mình lấy một chiếc áo thật dày cho cô.
Nhưng Mạc Đình Kiên lại trả lời rất nhẹ nhàng: “ Ò.”
Rồi anh quay lại tìm quần áo.
Hạ Diệp Chi thấy rõ vai anh đang khẽ run lên, như thể … anh đang cười?
“ Mạc Đình Kiên, anh cười cái gì chứ !” Có gì buồn cười đâu chứ!
Mạc Đình Kiên lấy một chiếc váy rồi trịnh trọng đi tới chỗ Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nghiêm túc nhìn anh.
Loading...
Đi tới bên cạnh giường, Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, rồi bất giác cười: “ Để ba mặc đồ cho con nha.”
“ A???” Cô nghe nhầm rồi sao.
Hai giây sau cô mới phản ứng lại, Mạc Đình Kiên đây là đang cười những lời vừa nãy cô nói sao?
Cô nói Mạc Đình Kiên hãy xem cô bằng tuổi với Mạc Hạ, và rồi anh lại chọc cô như thế.
Hạ Diệp Chi hờn dỗi quay lưng lại: “ Anh đi ra đi, em không mặc nữa.”
Mạc Đình Kiến cúi xuống nhìn vào khuôn mặt của cô: “ Chắc chắn rồi chứ?”
Hạ Diệp Chi không nói gì nữa, mặc kệ anh.
……
Cuối cùng, Hạ Diệp Chi cũng mặc váy như ý nguyện của mình.
Mạc Đình Kiên đưa cô ra dạo một vòng rồi mới quay lại ăn sáng.
Ăn sáng xong thì đi khám sức khỏe.
Sau khi kiểm tra xong, Lưu Chiến Hằng đặt dụng cụ trong tay mình xuống, anh liếc nhìn Hạ Diệp Chi và nói: “Tình trạng không tệ.”
Hạ Diệp Chi im lặng gật đầu.
Chính cô cũng cảm thấy tinh thần của mình đã tốt hơn rất nhiều, nên sức khỏe cũng tự nhiên hồi phục được một chút thôi.
Mặc dù hiệu quả không rõ ràng lắm, nhưng điều này cũng đã đủ để khiến cho Hạ Diệp Chi hài lòng rồi.
Cô quay lại nhìn Mạc Đình Kiên, chỉ thấy sắc mặt anh căng cứng vẫn không có chút biểu cảm nào cả.
Cảm thấy Hạ Diệp Chi đang nhìn mình, anh liền quay đầu lại, khi đôi mắt anh nhìn thấy Hạ Diệp Chi, nó cũng bất giác trở nên ôn nhu lại.
Mạc Đình Kiên quay đầu lại nhìn về phía sau Hạ Diệp Chi rồi kêu lên : “ A Sương.”
Lương Vy Sương vẫn luôn theo sát bên cạnh Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên dường như cũng rất tin tưởng cô.
A Sương nghe thấy lập tức đi tới : “ Cậu chủ.”
Anh nhàn nhạt dặn dò : “ Đưa mợ chủ về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” A Sương trả lời một tiếng , sau đó cô hơi cúi đầu nhìn sang Hạ Diệp Chi, ngữ khí cung kính : “ Mợ chủ, tôi đưa cô về nghỉ ngơi.”
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên một cái, anh không có ý định rời đi, rõ ràng là anh muốn ở lại vì có chuyện muốn nói với Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi lặng lẽ thở dài, cô gật đầu với A Sương.
Hạ Diệp Chi được A Sương đẩy ra ngoài.
Khi đến căn nhà mà cô mà Mạc Đình Kiên ở, Hạ Diệp Chi lên tiếng nói : “ Tới phòng sách đi, bây giờ tôi chưa muốn nghỉ ngơi.”
Cô không còn ham ngủ như lúc trước nữa, một mình quay về phòng cũng không có gì làm, chi bằng ở đây đợi Mạc Đình Kiên về vậy.
A Sương đưa cô đến phòng sách của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi ở đó không lâu thì Mạc Đình Kiên đã về.
Anh đẩy cửa ra thì nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang trong phòng sách, khuôn mặt anh không hề có chút kinh ngạc nào cả, như thể anh biết Hạ Diệp Chi sẽ đến đây đợi anh.
Hạ Diệp Chi đang chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên chuông điện thoại di động của Mạc Đình Kiên vang lên.
Anh dừng lại, lấy điện thoại di động ra rồi đưa mắt nhìn lên màn hình, anh bắt máy trước mặt Hạ Diệp Chi .
Mạc Đình Kiên vừa nghe điện thoại vừa bước tới chỗ Hạ Diệp Chi : “ Chuyện gì?”
Với giọng điệu ngắn gọn súc tích như này, thì Hạ Diệp Chi đoán là Thời Dũng gọi đến.
Cũng không biết Thời Dũng nói gì mà Mạc Đình Kiên lại có hơi nhau mày lại.