Hạ Diệp Chi ở cạnh bên cũng thuận tay giúp đỡ cậu ấy, cậu cũng không từ chối.
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, đến cuối cùng đột nhiên Mạc Gia Thành lại trịnh trọng gọi: “Chị dâu.”
Hạ Diệp Chi hơi ngạc nhiên nhìn cậu.
“Chị nhất định phải chữa trị cho thật tốt vào nhé, anh họ em…Không thiếu chị được đâu.” Mạc Gia Thành cũng cảm nhận được ít nhiều sự bi quan của Hạ Diệp Chi.
Hơn nữa trước đây cũng đã nhắc nhở cậu, kêu cậu có thời gian thì nói chuyện với Hạ Diệp Chi nhiều hơn một chút, khuyên răn cô ấy.
Nhưng Mạc Gia Thành nghĩ bản thân Hạ Diệp Chi cũng hiểu hết mọi đạo lý, cậu cũng không biết phải nói thế nào, đến cuối cùng cũng chỉ thốt ra nổi câu này mà thôi.
Hạ Diệp Chi hơi ngẩn người ra rồi khẽ thở dài nói: “Tiểu Thành à, thật ra trên đời này làm gì có gì có chuyện thiếu một người là không sống nổi nữa cơ chứ, lúc chị còn nhỏ cha chị thiên vị, mẹ cũng không thương chị, chị vẫn sống được đến giờ này đấy thôi.”
“Đâu có giống nhau.” Mạc Gia Thành nói tiếp: “Anh họ không giống như thế, trước khi anh họ gặp chị cũng phải sống khổ sống sở, lúc ấy em còn nhỏ, có nhiều chuyện còn không hiểu, nhưng bây giờ nghĩ lại hồi đấy anh họ em khổ dữ lắm, chỉ sau khi gặp được chị anh ấy mới vui vẻ lên mà thôi.”
Loading...
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Không phải thế đâu, Tiểu Thành.”
Mạc Gia Thành nghe thấy vậy bèn trở sốt sắng cả lên, cậu vịn người Hạ Diệp Chi rồi nói: “Em không biết đâu, chị Diệp Chi phải chữa trị cho khỏe lại đó, chị hứa với em đi, chị không hứa em không đi đâu!”
Cậu ấy bắt đầu giở chiêu: “Em không đi học nữa, em cứ ở nhà thôi, sau này sẽ trở thành một đứa không có học vấn cũng không có công việc, sống tạm bợ qua ngày thôi.”
Hạ Diệp Chi không biết nên khóc hay nên cười: “Sẽ không đâu.”
“Sẽ, sẽ đó.” Mạc Gia Thành cũng hết cách nên chỉ đành chơi chiêu xấu thế này mà thôi.
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Chị sẽ tiếp nhận điều trị, nhưng nếu không chữa hết thì sao? Có phải chị được quyền từ chối điều trị tiếp không?”
Mạc Gia Thành ngẩn người, cậu không nghĩ đến Hạ Diệp Chi sẽ nói như thế.
Cậu buông Hạ Diệp Chi ra rồi ngơ ngẩn nói: “Chị Diệp Chi, trước kia chị không phải là người như thế này.”
Trong ký ức của cậu, Hạ Diệp Chi là người dễ mềm lòng nhưng lại rất kiên cường, lương thiện mà có nguyên tắc.
Lúc người khác có ý đồ bất chính với cô, cô vẫn sẽ để lộ sự sắc bén của mình ra.
Rốt cuộc tại sao trở thành như vậy?
Mạc Gia Thành không biết.
Cậu cảm thấy có rất nhiều chuyện không sao nói rõ ra được.
Ví dụ như cha và anh đột nhiên qua đời của cậu.
Lại ví dụ như người mẹ đang ở trong bệnh viện tâm thần ấy của mình.
Nếu như mọi việc đều có thể nói rõ ràng thì bây giờ cậu đâu còn phiền não nữa cơ chứ.
Hạ Diệp Chi không trả lời nổi câu hỏi của Mạc Gia Thành.
Trước đây cô không phải là người thế này? Vậy trước đây cô nên là người thế nào?
Cô không nhớ nổi nữa.
Cô không nhớ nổi trước đây mình là người thế nào, nên là người thế nào…
Lúc Mạc Gia Thành rời đi, tất cả mọi người đều đến tiễn cậu.
Nếu nói có người lưu luyến Mạc Gia Thành nhất, ấy chính là Mạc Hạ.
Bình thường Mạc Hạ cứ như bà cụ non, lúc Mạc Gia Thành sắp đi, con bé cũng đỏ ửng vành mắt, chực khóc đến nơi.
Mạc Gia Thành ôm cô bé vào lòng, cô bé ôm lấy vai Mạc Gia Thành, nghiêng đầu ttựa lên người cậu, cũng không nói gì, vẻ mặt rất chi là lưu luyến không nỡ xa rời.
Mạc Gia Thành thương cô bé vô cùng, cậu nhẹ nhàng vỗ lưng Mạc Hạ: “Chỉ cần chú được nghỉ sẽ về thăm con ngay, được không?”
Mắt Mạc Hạ còn ngân ngấn nước, nhưng vẫn gật đầu nói: “Dạ.”
Trông có vẻ ngoan ngoãn vô cùng.
Mạc Gia Thành mềm nhũn cả lòng.
Cậu lại thấp giọng nói với cô bé: “Con nhớ chăm sóc cho mẹ với cha chu đáo nha.”
Mạc Hạ “Dạ.” một tiếng, rồi lại nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Chú nhớ gọi điện thoại cho con đấy.”