Thời Dũng hiểu điều này, anh ta lại hỏi Mạc Đình Kiên: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Mạc Đình Kiên chỉ lạnh nhạt nói bốn chữ: “Im lặng quan sát.”
Thời Dũng khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Mạc Đình Kiên tiếp tục nói: “Tạ Sinh xuất hiện ở thời điểm này tất nhiên phải có mục đích, chỉ cần ông ta muốn đạt được mục đích của mình thí nhất sẽ bắt tay vào hành động.”
Thời Dũng gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Lúc ngẩng mặt lên, anh ta vô tình trông về phía giường bệnh mới phát hiện ra không biết Hạ Diệp Chi đã tỉnh từ lúc nào, cô đang mở to mắt nhìn qua bên này.
Mạc Đình Kiên nhận ra ánh mắt của Thời Dũng bèn không nhịn được mà quay đầu về phía giường bệnh.
Thấy Hạ Diệp Chi đã tỉnh rồi, anh liếc mắt nhìn Thời Dũng một cái rồi mới đứng dậy đi đến cạnh cô.
“Em tỉnh rồi, có thấy tay lạnh không?” Mạc Đình Kiên nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô. Loading...
Bởi vì còn đang phải truyền dịch nên tay cô lạnh lẽo vô cùng.
Mạc Đình Kiên nắm lấy tay Hạ Diệp Chi, thay cô ủ ấm bàn tay của mình.
Hạ Diệp Chi nhìn anh rồi nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Tạ Sinh vẫn còn sống à?”
Mạc Đình Kiên khựng lại một chút rồi mới điềm nhiên nói: “Nghe hết rồi à?”
Hạ Diệp Chi “Ừm.” một tiếng.
Lúc Mạc Đình Kiên tính mở miệng trả lời chợt ngẩng phắt đầu lên như mới sực nhớ ra gì đó, anh nhìn cô với ánh mắt sáng quắt: “Em còn nhớ Tạ Sinh à?”
Hạ Diệp Chi cũng ngẩn ngơ, nếu Mạc Đình Kiên không nói cô cũng không chú ý đến chuyện này.
Gần đây trí nhớ của cô lúc tốt lúc tệ, đến những người đã từng tiếp xúc còn có khả năng không nhớ ra nổi, huống chi là kẻ chỉ mới nghe nhắc đến tên như Tạ Sinh kia chứ.
Hạ Diệp Chi chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ: “Tác dụng của thuốc này tốt thật đấy nhỉ.”
Cô ngẩng đầu nhìn túi truyền dịch.
Vẻ mặt của Mạc Đình Kiên không thay đổi quá nhiều, nhưng bàn tay nắm lấy tay cô lại siết chặt hơn một chút.
Cô bình tĩnh nhìn Mạc Đình Kiên.
Bởi vì có vẻ như sức khỏe của cô đã khá hơn một chút rồi nên Mạc Đình Kiên mới thấy vui ư?
Lẽ ra cô phải thấy vui vì chuyện này mới đúng.
Nhưng sao cô lại không thấy vui kia chứ?
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Mạc Đình Kiên nhìn thấy vẻ nghi ngờ hằn lên trên gương mặt cô mới thả lỏng tay mình ra kiểm tra lại cây kim cắm trên mu bàn tay Hạ Diệp Chi, nhìn thấy dịch không bị chảy ngược, đôi lông mày đang nhíu chặt của anh mới thả lỏng ra.
“Nếu em mệt thì ngủ một lúc đi.” Mạc Đình Kiên xoa đầu cô rồi cất giọng an ủi.
Hạ Diệp Chi nằm im thin thít nhìn anh, trông có vẻ hoàn toàn không muốn ngủ chút nào.
Cô hỏi Mạc Đình Kiên: “Sao em lại không thấy vui một chút nào?”
Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ nhìn cô mà thôi.
Cô lại hỏi Mạc Đình Kiên: “Có phải em bị bệnh ở đâu khác rồi không?”
Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Em đừng nói lung tung, lo nghỉ ngơi điều trị đi, anh trông chừng em.”
Nghe anh nói thế, Hạ Diệp Chi không những không cảm thấy cảm động mà lại thấy hơi phiền.
Giọng nói của cô nghe có vẻ mất kiên nhẫn: “Mạc Đình Kiên, anh không mệt sao?”
Mạc Đình Kiên trầm mặt xuống, anh đã biết Hạ Diệp Chi muốn nói gì tiếp theo rồi.
Anh lạnh lùng lên tiếng: “Ngủ đi.”
“Em còn thấy mệt giùm anh.” Hạ Diệp Chi nói cho dứt câu, lúc nhìn thấy sắc mặt anh càng xấu đi cũng cảm thấy hơi hối hận.
Cô cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa.
Bỗng dưng có lúc sẽ trở nên thật đáng ghét, nói ra những lời lẽ làm tổn thương Mạc Đình Kiên.
Tình huống của cô có lúc tốt có lúc xấu, cho dù là tinh thần hay thể xác cũng đều như vậy.
Cô vẫn luôn cảm thấy Mạc Đình Kiên đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng cũng chỉ nghĩ thầm thế trong đầu mà thôi, cô rất thương anh.
Nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến việc bản thân mình lại thốt ra những lời lẽ làm tổn thương người khác đến như vậy.