Khuôn mặt Lưu Chiến Hằng lo ngại, ngước lên nhìn sắc mặt Hạ Diệp Chi, mới bắt đầu đâm kim vào.
Vì Hạ Diệp Chi quá gầy, khi anh ta đâm kim vào, cô cảm thấy rất đau.
Hạ Diệp Chi cau mày, vẻ mặt hơi căng lên, đôi môi mím chặt.
Mạc Đình Kiên ở bên cạnh nhìn ra Hạ Diệp Chi có chút đau, tiến về phía trước.
Lưu Chiến Hằng thấy Mạc Đình Kiên đi qua, một tay dùng lực, một chiếc kim đâm một cách dứt khoát lưu loát.
Lông mày Hạ Diệp Chi nảy lên một cái.
Lúc Lưu Chiến Hằng ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm của Mạc Đình Kiên rơi vào trong mắt anh, trên người đều là hơi thở lạnh thấu xương.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy nhiệt độ trong phòng dường như thấp hơn một chút.
Nhưng, Lưu Chiến Hằng cũng không gây gỗ với anh, cúi đầu thu dọn lại đồ.
Loading...
Sau khi thu dọn đồ xong, anh ta mới nói: “Sau khi truyền hết hai chai thuốc này, có thể quay về nghỉ ngơi.”
Hạ Diệp Chi nhìn vào chai truyền dịch trên đầu.
Mạc Đình Kiên lên tiếng hỏi: “Bao lâu?”
“Đến tối.” Lưu Chiến Hằng lại điều chỉnh tốc độ chậm lại một chút.
Cơ thể của Hạ Diệp Chi bây giờ thật sự là quá yếu, một chút cũng không thể đứng.
Mạc Đình Kiên không lên tiếng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Hạ Diệp Chi nằm thẳng, nhìn lên trần nhà.
Mạc Đình Kiên đặt bàn tay của mình lên bàn tay Hạ Diệp Chi, để tay mình không ấn vào kim trên mu bàn tay, muốn làm ấm tay cô một chút.
Bây giờ Hạ Diệp Chi rất sợ lạnh.
Mạc Đình Kiên giúp cô làm ấm một lúc, dường như nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại di động ra.
Trước đó đã tắt tiếng, trên điện thoại có mấy số gọi nhỡ, tất cả đều là của Thời Dũng.
Thời Dũng gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, nếu như không có chuyện gì gấp, anh ta cũng không gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy cùng một lúc.
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi, ấn gọi lại cho Thời Dũng.
Cuộc gọi đã được kết nối, phải qua một lúc sau Thời Dũng mới nhận điện thoại: “Cậu chủ.”
Thời Dũng đầu bên kia rất yên tĩnh.
Mạc Đình Kiên hỏi anh ta: “Có chuyện gì?”
“Có chuyện gấp, liên quan đến Tạ Sinh, tôi đang trên đường đi đến.” Giọng nói của Thời Dũng có chút nghiêm túc.
Trước đó Mạc Đình Kiên đã tạo ra một tin tức giả, để Lưu Chiến Hằng cho rằng Tạ Sinh vẫn còn sống.
Cũng vì như vậy, Lưu Chiến Hằng mới chủ động tìm Mạc Đình Kiên hợp tác.
Mạc Đình Kiên trầm giọng hỏi: “Bao lâu nữa thì đến?”
Thời Dũng đã nói là có chuyện gấp, khẳng định là chuyện quan trọng.
“Nửa tiếng nữa.” Trước đó Thời Dũng đã gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên nhưng anh lại không nhận, liền trực tiếp lái xe qua, bây giờ cũng sắp đến rồi.
—-
Nửa tiếng sao, Thời Dũng đến khu nghĩ dưỡng.
Mạc Đình Kiên sợ Hạ Diệp Chi sẽ động đến kim, nên kêu Thời Dũng trực tiếp qua phòng của Hạ Diệp Chi.
Đây là lần đầu tiên Thời Dũng đến đây, bước vào phòng mới biết đây là phòng của Hạ Diệp Chi, anh ta vốn cho rằng đây là phòng làm việc của Mạc Đình Kiên.
Phòng ngủ tương đối rộng, Hạ Diệp Chi nằm ngủ ở phía bên kia giường, Mạc Đình Kiên ngồi ở bên cửa sổ.
Thời Dũng có ý thức, nhẹ giọng nói: “Cậu chủ, tôi cảm thấy Tạ Sinh có thể vẫn còn sống, gần đây bên ngoài xảy ra một số chuyện, mà Lưu Chiến Hằng đang ở dưới sự giám sát của chúng ta nên không thể làm gì.”
Thời Dũng nói xong liền lấy ra một số tài liệu hình ảnh đưa cho Mạc Đình Kiên.
Trong đó có một bức ảnh, là một bên mặt, rất mờ.
Mạc Đình Kiên cầm lên và xem một chút, không nhìn ra có chỗ nào bất thường.
Khi Tạ Sinh còn sống, một dấu chân cũng chưa từng thấy, lúc anh nhìn thấy Tạ Sinh, Tạ Sinh đã là một xác chết.
Thời Dũng lấy ra một tấm ảnh đã được sửa chữa khôi phục lại: “Tôi tìm người làm kỹ thuật khôi phục lại, cậu chủ xem bức bên dưới.”
Mạc Đình Kiên nhận lấy bức ảnh mà Thời Dạ đưa qua, bức ảnh này rõ hơn trước rất nhiều, một bên mặt kia có chút giống với Tạ Sinh.