Tuy Hạ Diệp Chi không có lòng dạ nào để ăn uống, nhưng mọi người ai nấy đều tụ tập ở đây, không khí vô cùng tốt, nên cô cũng không đành làm mọi người mất hứng.
Mỗi một người ở đây đều vô cùng quan tâm đến cô.
Cô không biết bản thân mình còn được bao nhiêu ngày nữa, nếu như thật sự không còn cách nào chữa nữa, cô cũng muốn làm cho mọi người vui vẻ trong những ngày tháng không dài này của mình một chút.
Hạ Diệp Chi rũ mắt nhìn xuống, như muốn giấu đi cảm xúc trong đôi mắt của mình, khóe môi cô hơi cong lên, cô muốn làm như mình cũng đang vui vẻ.
Ăn xong cơm, Mạc Hạ náo loạn đòi ra ngoài chơi.
Chỉ cần Hạ Diệp Chi đồng ý, Mạc Đình Kiên và Mạc Gia Thành đương nhiên cũng thuận theo ý cô.
Cả đám người đi ra sân thượng.
Ở trên núi đương nhiên là không được nhộn nhịp như trong thành phố hoa lệ rồi, những thứ có thể nghe được duy nhất ở đây chính là tiếng kêu rả rít của đám côn trùng. Loading...
Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn xuống dưới, cô luôn cảm thấy rằng số lượng vệ sĩ dường như đã nhiều hơn trước rồi thì phải.
Sau khi hai chân cô trở nên bất tiện, cô cũng không còn muốn di chuyển nhiều nữa, những việc mà cô có thể làm đương nhiên cũng hạn chế hơn, lúc này trong lòng cô chỉ toàn suy nghĩ đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống này hơn mà thôi.
Ví dụ, hôm nay nhà bếp đã nấu những món gì, Mạc Hạ đã ăn bao nhiêu cơm, hoặc là bảo tiêu canh gác có bao nhiêu người…..
Hạ Diệp Chi đã chán đến nỗi cô chỉ có thể chú ý đến những điều này thôi, ngay cả những thay đổi nhỏ nhất xung quanh mình, cô cũng có thể dễ dàng nhận ra ngay.
Trên sân thượng nổi gió lớn, Mạc Đình Kiên vẫy tay bảo Mạc Hạ mau qua đây rồi tự mình cúi người xuống cài cúc áo khoác cho cô bé, sau đó, Mạc Đình Kiên lại dời mắt nhìn qua Hạ Diệp Chi, lúc này cô đang ngẩn ngơ đưa mắt nhìn xuống dưới.
Mạc Đình Kiên bước đến bên cô.
Hạ Diệp Chi nhận thấy có ai đó đang đứng bên cạnh để che chắn mình khỏi gió, khi cô ngước lên, đó là hình bóng của Mạc Đình Kiên.
Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, làn áo mỏng bay trong gió, càng khiến anh thêm phong độ và nổi bật.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, Mạc Đình Kiên hơi nghiêng người xuống rồi hỏi cô: “ Đang nhìn gì vậy?”
Hạ Diệp Chi đột nhiên cười lên, cô đưa tay ra nắm lấy tay của Mạc Đình Kiên và nói: “ Trước đây em có đọc được một chủ đề trên mạng, có người hỏi, lấy chồng phải lấy người đẹp trai, hay là lấy một người tuy không đẹp trai nhưng lại thật tâm thích mình và đối tốt với mình đây.”
Mạc Đình Kiên rõ ràng không hề hứng thú với một câu hỏi nhàm chán như vậy, nhưng vì người nói là Hạ Diệp Chi, nên cho dù có nhàm chán anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe cô.
Hạ Diệp Chi hơi nghiêng đầu qua, khóe môi cô nở ra nụ cười ranh mãnh: “ Anh đóan xem, câu trả lời nhận được nhiều lượt like nhất là gì hả?”
Mạc Đình Kiên đưa tay lên môi, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ, anh lại hỏi : “Có lựa chọn nào là ‘ vừa đẹp trai vừa tốt với mình không’?”
“ Không có.” Hạ Diệp Chi lắc đầu.
Mạc Đình Kiên : “ Nhảm nhí!”
“ Anh mau đoán đi mà!” Hạ Diệp Chi lắc lắc tay anh, mang máng chút nũng nịu.
Mạc Đình Kiên thật sự không nhớ anh đã không được nhìn thấy bộ dạng nũng nịu này của Hạ Diệp Chi bao lâu rồi, đáy lòng anh lúc này như rã rời cả ra.
Anh siết chặt tay Hạ Diệp Chi, giọng điệu không nhanh không chậm nói : “ Nếu phải chọn một trong hai, đương nhiên phải chọn người đẹp trai rồi.”
Hạ Diệp Chi có hơi ngạc nhiên: “ Tại sao chứ ? Tại sao anh lại nông cạn như vậy chứ?”
Mạc Đình Kiên nghe những lời đó liền cười lớn: “ Người thích em đương nhiên sẽ đối tốt với em, điều đó không hề liên quan gì tới ngoại hình cả. Cho nên sở thích cá nhân sẽ quan trọng hơn, anh thì thích người đẹp.”
Hạ Diệp Chi biết, Mạc Đình Kiên là đang cố tình trêu chọc cô đây mà.
Hạ Diệp Chi hừ nhẹ một tiếng : “ Nói như thật vậy … Không biết người nào đó trước đây nhìn thấy mặt em rồi còn muốn hôn a.”
Những gì mà Mạc Đình Kiên nói, nửa chữ cô cũng không thèm tin đâu.
Nụ cười trên gương mặt Mạc Đình Kiên càng lúc càng sâu : “ Không tin à?”
“ Bộ dạng đó của em, anh vẫn thấy rất đẹp mà.”
Trực giác của Hạ Diệp Chi mách bảo là Mạc Đình Kiên đang dỗ dành cô, nhưng ánh mắt anh lại dường như lại không có nửa phần nào đang gạt cô vậy.
Hạ Diệp Chi cũng không cười nữa, cô nghiêm túc nhìn anh.