Hạ Nhiễm Tuyết để Cố Nam Phong lên nhà. Anh xắn tay áo, nâng thùng đồ to gần bằng thân người mình đem xuống xe. Dọn dẹp nửa tiếng, cuối cùng cũng xong.
Cố Nam Phong đưa Hạ Nhiễm Tuyết và Bánh Bao Nhỏ tới ngôi nhà tân hôn của hai người khi xưa. Đã qua ba năm, ngôi nhà vẫn rất mới. Trong những năm không có cô, Cố Nam Phong thuê người quét dọn ngôi nhà, không để nhiễm một hạt bụi, cuối tuần hoặc sau những chuyến công tác anh thường trở về đây nghỉ ngơi, sau đó nhìn chăm chú rất lâu, rất lâu tập tranh bản thân mình dù cho chúng không có màu sắc. Cố Nam Phong đưa Hạ Nhiễm Tuyết vào phòng ngủ, chiếc ảnh cưới của hai người vẫn treo ngay ngắn ở đó. 3 năm nay, có lẽ rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng ngôi nhà này vẫn y nguyên như trong trí nhớ của cô.
Đưa hai mẹ con thăm quan xung quanh ngôi nhà xong, Cố Nam Phong nói:
- Tôi biết em lo lắng điều gì. Em yên tâm, tôi sẽ chỉ quay về đây vào cuối tuần.
Hạ Nhiễm Tuyết thở một hơi dài nhẹ nhõm.
- Còn nữa, sau khi em đi, tôi chưa từng cho ai bước chân vào đây.
Nếu như là Hạ Nhiễm Tuyết của 3 năm trước, khi nghe anh nói câu này cô sẽ cảm động tới bật khóc, sau đó chạy tới ôm chầm tới anh. Nhưng cuộc sống mà, ai cũng phải tiến về phía trước, Hạ Nhiễm Tuyết cũng vậy, cô không thể bước vào vũng lầy này một lần nữa.
Cố Nam Phong nhìn Bánh bao nhỏ trốn đằng sau lưng Hạ Nhiễm Tuyết, liền lại gần nắm tay con bé.
- Ba chính là ba của con. Ba trở về rồi đây.
Bánh bao nhỏ nhìn anh đầy nghi hoặc, trong mắt cũng không giấu được vẻ thù địch. Đã nhiều đêm , bé thấy mẹ một mình thầm khóc. Lúc đó, không hề có bóng dáng của người đàn ông là ba bé này. Hơn thế nữa, bé đã từng hỏi mẹ về ba của mình nhưng lần nào mẹ cũng lặng im không nói. Có lẽ, người cha này đã làm chuyện gì khiến mẹ vô cùng tổn thương, đến nỗi cả tên mẹ cũng không tiện nhắc.
Thấy Bánh Bao Nhỏ nhìn chằm chằm vào Cố Nam Phong không động đậy, Hạ Nhiễm Tuyết mở lời:
- Con yêu, người này chính là ba của con.
Thế nhưng, Bánh Bao Nhỏ lắc đấy nguầy nguậy, Bé ủy khuất nói:
- Không phải. Ba của con là ba Lý.
Cố Nam Phong thấy Bánh bao nhỏ nhắc tới tên người đàn ông khác, mắt bốc hoả, hỏi Hạ Nhiễm Tuyết:
- Ba Lý là ai?
- Không liên quan tới anh. Ba năm trôi qua, tôi cũng phải tiến về phía trước.
Cố Nam Phong tiếp tục chất vấn:
- Là người đàn ông lần trước sao ?
Hạ Nhiễm Tuyết không nói, nhưng dường như anh đã biết câu trả lời. Ba năm nay, anh lúc nào cũng nhớ tới cô, vì nhớ nhung cô mà bao đêm không ngủ ngon giấc. Vậy mà người phụ nữ vô tâm này lại vui vẻ chơi trò vợ chồng với người khác.
Cố Nam Phong tức giận đấm mạnh vào tường, mạnh tới nỗi tay ứa máu. Bánh Bao Nhỏ sợ hãi núp sang một bên, thấy bé nhìn mình e sợ, Cố Nam Phong bỏ đi.
Sau đó, Cố Nam Phong phóng xe rất nhanh tới một quán bar gần đó, miệng không ngừng chửi thề. Anh tiến vào quán bar rất hùng hổ, gọi hai chai rượu mạnh. Sau đó anh cầm chai Volka, tu một hớp lớn. Những cô gái trong quán bar thấy một anh chàng đẹp trai đang uống rượu giải sầu, lần lượt xúm lại sáp vào người anh . Cố Nam Phong liếc một cái, sau đó lạnh lùng buông tiếng cút.
Trong men say, anh thấy Hạ Linh Nhi gọi tới. Cố Nam Phong tắt điện thoại, nhưng vì cô ta gọi quá nhiều, anh dành miệng cưỡng bắt máy. Sau đó anh nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Hạ Linh Nhi ở đầu dậy bên kia:
- Anh đang ở đâu vậy ?
- Hiện tại không tiện. Cố Nam Phong trả lời, giọng nói có chút chuếnh choáng.
- Anh đang uống rượu sao ? Anh đang ở đâu, em tới đón anh.
Cố Nam Phong dập điện thoại, sau đó mệt mỏi nằm xuống bàn ngủ một giấc. 1 tiếng sau, cuối cùng Hạ Linh Nhi cũng tìm ra địa chỉ của anh. Cô dìu anh ra xe, lái xe đưa anh về nhà.
Hạ Linh Nhi dìu Cố Nam Phong vào phòng, lúc này cô thấy anh khóc như một đứa trẻ:
- Tại sao em không yêu tôi. Xin em hãy yêu tôi với.
Hạ Linh Nhi vội vàng trấn an anh:
- Không sao đâu. Em luôn yêu anh nhất.
Sau đó, Cố Nam Phong lại nói:
- Hạ Nhiễm Tuyết, đồ vô tâm vô phế.
Hạ Linh Nhi khựng lại, cô luôn nghĩ rằng Cố Nam Phong yêu mình nhất, bất nhất không thể tin rằng, thật tâm anh luôn là Hạ Nhiễm Tuyết.
Hạ Linh Nhi khựng lại, sau đó nhỏ giọng nói:
- Lại là Hạ Nhiễm Tuyết, con nhỏ đó vẫn luôn đáng ghét như vậy. Được thôi, vậy thì đừng trách tôi, chính cô là người trở nên thảm hại như thế này.
Sau đó, cô vuốt ve khuôn mặt của Cố Nam Phong, vời bớt từng lớp áo:
- Phải . Em chính là Hạ Nhiễm Tuyết.
Cố Nam Phong nghe thấy vậy, ôm chầm lấy cô:
- Tuyết Nhiễm, là em sao. Đừng rời xa tôi, tôi thật sự rất nhớ em.
- Em cũng rất nhớ anh. Hạ Linh Nhi dùng chất giọng quyến rũ đáp lại.
Sau đó, Cố Nam Phong đặt xuống một nụ hôn thật sâu, sau đó đẩy cô xuống giường. Thế nhưng lúc này, dường như lí trí anh quay trở lại, anh nhìn người phụ nữ trước mặt, rõ ràng không giống Hạ Nhiễm Tuyết. Nếu là Hạ Nhiễm Tuyết, khi đối mặt với anh, cô sẽ không nhiệt tình như vậy. Anh vội đẩy Hạ Linh Nhi ra, chạy vào nhà tắm xối nước lạnh trên người, lúc này mới tỉnh táo hẳn.
Sau đó Cố Nam Phong, ra khỏi phòng tắm, thấy Hạ Linh Nhi ngồi trên giường. Anh thấy mắt cô có một tầng nước:
- Tại sao vậy? Vốn dĩ người anh yêu vẫn luôn là em mà. Rõ ràng Hạ Nhiễm Tuyết là người đến sau, rõ ràng cô ta là kẻ thứ ba xen vào cuộc tình của chúng ta, rõ ràng cô ta là kẻ cướp đi hạnh phúc của người khác.
Cố Nam Phong nhìn thấy sự cố chấp của Hạ Linh Nhi, bất lực lắc đầu.
- Đúng là anh đã từng yêu em. Nhưng sau khi em quả quyết bỏ đi, tình yêu của tôi đối với em đã chết rồi. Chính Hạ Nhiễm Tuyết là người vực dậy trái tim khô cằn đó, thật đáng tiếc, khi tôi nhận ra, đã quá muộn.
- Những lời hôm nay em nói, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy.
Nói rồi, anh bỏ đi, để lại Hạ Linh Nhi gần như đang điên loạn ở lại.
Hạ Linh Nhi không ngừng đập phá đồ đạc, cô ta điên cuồng hét lớn:
- Hạ Nhiễm Tuyết, sao mày luôn là đứa cướp hết mọi thứ của tao.