Lớp chỉ hết ầm khi cô giáo vào lớp và kiểm tra bài cũ. Cứ nói đếnkiểm tra bài cũ là lớp lại im phăng phắc như ngậm hột thị. Khó chịu nhất là cái kiểm tra bài cũ vì nó cứ làm sao ấy. Ví như gặp phải mấy bà dễdễ tính thì lên hỏi vài câu là thôi nhưng gặp phải những thầy cô hắc xìdầu thì hỏi có khi là nửa quyển vở ghi và cô giáo dạy Sinh chúng là mộtví dụ. Cô giáo này có kiểu hỏi rất chi là tuyệt vời. Đang hỏi một ý ởđầu bài sẽ nhảy xuống một ý ở phần ứng dụng Sinh Học, sau đó hỏi về ýcáu tạo và cuối cùng là hỏi lại định nghĩa hay phép lai. Một lần kiểmtra là khoảng mười ý. Thằng nào không học kĩ thì xác con nhà bà định.Uất.
Hôm nay thằng cu ở đầu bàn bên kia đối diện với bàn tôi lên bảng. Tôi là tôi thích điều này vì nhìn cái mặt nó muốn đấm, mấy lần nó kháy tôimà tôi chưa làm gì được nó. Hôm trước lần tôi bị vào sổ đầu bài nó cònngồi dưới chém mấy câu mà thú thực không phải đang trong giờ tôi cho cái gót giầy vào mặt.
Nó Ring con 4 mà Thất Hùng chúng tôi nở mày nở mặt. Nói về việc họcthì cái nhóm chúng tôi chẳng ai có thể qua mặt được hơn nữa chưa kể đếnhai mỹ nhân vừa học giỏi lại xinh đẹp nữa. Đến năm lớp 12 chúng nó thùđịch hẳn với bên chúng tôi chỉ vì chúng tôi có tới 4 nhân tố thuộc độibóng của trường đi đá giải của tỉnh. Nhưng chuyện đó là của tương lai,còn hiện tại ta cứ từ từ mà bước.
Năm tiết học qua rất nhanh khi tôi với Xuân vượt qua được rào cản của ngại ngùng mấy hôm trước và chuyện sáng nay. Chúng tôi tự tin hơn vớicâu nói, nụ cười và nhưng câu bông đùa. Thiệt tình thì chúng tôi phảithế này chứ nhìn nhau rồi thẹn, rồi cười rồi chẳng nói gì thì chán nhưcon gián. Sớm muộn cả tôi và Xuân đều xảy ra chuyện.
- Sáng nay làm người ta xấu hổ chết đi được. – Xuân đẩy vai tôi khi đang tạm biệt nhau trước cổng nhà cô ấy.
- Ai bảo không đẩy mạnh vào. Định trêu tí nhưng…. – Tôi nói.
- Nhưng làm sao….. – Xuân nheo mắt hỏi.
- Thì được thơm má cái thích quá chứ còn gì nứa hé hé hé.
- Cười cái kiểu gì mà ghê thế?
- Cười với Xuân mới thế thôi á.
- Với con khác là đểu hơn đúng không?
- Thôi không tranh cãi được với em mà, anh là anh về đây….
- Anh với ai mà anh? – Xuân hỏi và nhéo tôi một cái.
Tôi co dò đạp thẳng cẳng không giám ngoái lại vì biết là đằng sau cóđôi mắt đang trợn trừng, có cái đầu đang xì khói vì câu nói của tôi. Đirồi nhưng vẫn nghe tiếng Xuân vọng lại.
- Về đến nhà nhớ liên lạc lại cho Xuân nhé.
Tôi ngoái lại và cười với Xuân rồi cứ thế mà đi tiếp. Trong lòng cảmthấy vui lạ vì đã có người mong chờ mình, có người lo lắng cho mình.
- Thế là mày với Xuân yêu nhau à? – Dũng CR hỏi khi tôi và nó đang trên đường đạp xe về.
- Cũng chẳng biết nữa….
- Yêu nhau hay không mà cũng không biết? Năm nay mày bao nhiêu tuổi?
- Tao và Xuân chưa ai ngỏ lời trước, tao chỉ sợ đó là tỉnh cảm củatuổi mới lớn, tao sợ nó là chỉ là cảm nắng của những thích thú ban đầu.Tao không giám ngỏ lời trước vì nếu không đến được với nhau lâu dài sẽmãi mất đi tình bạn. Mà tao không bao giờ muốn mất đi tình bạn lúc này.
- Sao mày nói như ông cụ non thế?
- Không phải. Tao chỉ nghĩ xa ra một chút thôi. Biết được hậu quả tasẽ tránh được nỗi đau, đừng mang điều đáng tiếc đến với mình và mọingười.
- Thôi không nói nữa, đó là điều tao thích nhất ở mày, luôn nghĩ xa hơn những gì người khác nghĩ.
Nó và tôi không nói với nhau thêm câu nào nhấn mạnh vê-đan đạp vềphía trước. Chẳng cần noí với nhau nữa vì hai thằng bạn đã hiểu nhau đến vậy thì cũng không nói cho nhau nhiều những gì mình đang nghĩ. Tôi vànó biết thằng bạn mình đang làm gì, nghĩ gì nên điều tốt nhất là chiều ý người kia để cùng nhau vượt qua tất cả. Sau này tôi có hỏi nó tại saokhông thi Giao Thông như tôi mà lại Bách Khoa nhưng chỉ nhận được câutrả lời “Tao là bạn mày, tao không muốn là đối thủ của mày và cũng không muốn mày là đối thủ của tao.”
Buổi chiều hôm đó tôi lại dặn con em ở nhà nấu cơm còn tôi qua nhàthằng Dũng mượn cái balo đi sang thành phố lấy quà. Tâm trạng hồ hởi,sung sướng lắm, nó như mình vừa bước qua ngưỡng cửa gì đó. Tôi vui vì có thể tặng người mình mong nhớ món quà để cô ấy thêm đẹp, tặng một mónquà cho người bạn coi như là trả lại ân tình mà cô ấy đã đem đến chomình, để chấm dứt tất cả những gì mà chúng tôi sẽ có. Tôi đã có thể toàn tâm toàn ý cho Xuân.
Tôi ghé qua cửa hàng hoa mua một bông hồng để tặng cho cô bé bán đồlưu niệm, dù gì ngày mai cũng là ngày của cô bé, cô bé này xứng đángđược nhận những gì đáng nhận.
- Chào em gái! – Tôi cười với em.
- Anh đến đúng hẹn nhỉ? – Em cười chào tôi.
- Chiều nay em không đi học à?
- Dạ không anh, em chờ anh đến lấy đồ á.
- Ui thế em xứng đáng nhận thứ này.
Tôi chìa trên tay một bông hồng.
- Tặng em!
- Của…. của em hả? – Em hỏi khi mặt hồng rực.
- Của em, anh tặng em.
Tôi với em trò chuyện một lúc nữa rồi tôi ra về vì trời chuẩn bị tối. Được biết thì em ít hơn tôi một tuổi và đang học lớp 9 nhưng em chỉ đến đây trông của hàng cho mẹ thôi chứ nhà em ở khá gần nhà tôi. Tôi ngỏ ýmuốn đưa em khi mẹ em đã về nhưng em bảo thế thì ngại lắm với lại emcũng còn xe đạp và sáng mai còn đi học.
Trong số 6 nhân vật chính em sẽ là người góp mặt cuối cùng nhưng sẽcòn lâu lâu nữa tần suất hiện diện của em mới có mật độ cao, còn giờ làcâu chuyện của tôi, Xuân và Ánh.