Edit: Tịnh
Ngay khi cuộc họp bắt đầu, Lục Khoảnh đột nhiên cảm giác di động trong túi quần rung điên cuồng. Hắn nhanh chóng lặng lẽ cầm điện thoại lấy ra nhấn nút tắt, vừa thấy màn hình hiện lên ba chữ “Phạm Tư Kỳ”, Lục Khoảnh đột nhiên sinh ra vài phần bất đắc dĩ, lại là cô.
Mới nhấn tắt không bao lâu, di động lại rung lên một lần nữa, Lục Khoảnh lần thứ hai nhấn nút, lưu loát tắt máy. Khi hắn lại ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy quản lí bên cạnh cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.
Sắc mặt Lục Khoảnh không thay đổi tiếp tục làm ra dáng vẻ tiếp tục tập trung lắng nghe, trong lòng lại thầm nghĩ vận khí hôm nay thật là kém, phải ăn chút khổ qua để xung hỉ mới được.
Đây là công việc thứ hai từ đầu năm, làm nhà thiết kế nội thất cho một công ty, trên có quản lý, dưới có các thành viên trong nhóm, ở giữa phải chịu đựng sự tra tấn của đối tác, đúng là lúc bận rộn nhất.
Thật vất vả cuộc họp mới kết thúc, Lục Khoảnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa về đến phòng làm việc đã nhịn không được mà đưa tay nới lỏng cà – vạt. Ngón tay thon dài của hắn vừa làm, vừa suy đoán ý đồ gọi điện thoại của Phạm Tư Kỳ.
Rõ ràng ngày hôm qua đã nói rõ ràng. Lục Khoảnh lấy di động ra, trong ánh mắt hiện lên một chút khó chịu.
Phạm Tư Kỳ gần như là bạn gái của Lục Khoảnh – gần như thôi, chứ vẫn không phải.
Cô học chung Đại học với Lục Khoảnh, năm ba Đại học từ khi bọn họ quen biết mới bắt đầu theo đuổi Lục Khoảnh, cho đến trước đó không lâu, Lục Khoảnh rốt cuộc thuận theo, quyết định hai người thử tiến thêm một bước ở bên nhau xem sao, nhưng mà chỉ trong một tháng mà thôi. Thế nhưng Lục Khoảnh cảm thấy hắn vẫn không có cảm giác gì, vì thế đưa ra lời chấm dứt, mà Phạm Tư Kỳ lại không đồng ý.
Lục Khoảnh vừa mở máy thì nhận được vài tin nhắn mới và ba cuộc gọi nhỡ; đa số tin nhắn nội dung đều là Phạm Tư Kỳ hi vọng gặp mặt hắn một lần, mới nhất một còn có một tin nhắn do Phạm Song gửi tới. Cho đến khi Lục Khoảnh thấy tin nhắn của y thì sắc mặt mới dịu đi. Nhấn mở ra xem, Phạm Song nói tối nay muốn đi ăn cơm với hắn. Lục Khoảnh trực tiếp gọi điện thoại lại.
Đối phương nhận ngay. Lục Khoảnh nhướn mày nói: “Bác sĩ lớn rốt cuộc được nghỉ rồi sao?”
Phạm Song ở đầu bên kia điện thoại lập tức gào khóc thảm thiết: “Đừng nói nữa, mệt chết lão tử! Hai tháng mới rảnh một lần. Tối nay cậu nhất định phải đi ăn một bữa thật ngon với tôi, bù lại tâm hồn yếu đuối bị tổn thương của tôi.”
“Muốn ăn gì?” Trong lòng Lục Khoảnh lập tức hiện lên vài tên nhà hàng.
Phạm Song cười ha ha, có chút xấu hổ nói ở đầu điện thoại bên kia: “Người ta muốn ăn khổ qua xào trứng của cậu.”
Khóe miệng Lục Khoảnh nâng lên một độ cong.
“Đi. Cậu mua thức ăn.”
Phạm Song cực vui vẻ, hận không thể quỳ trên mặt đất cam đoan với hắn sẽ mang đến khổ qua tươi mới nhất đến.
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu rồi mới cúp máy. Sau khi tắt điện thoại, tâm tình Lục Khoảnh mới có chút chuyển biến tốt đẹp. Hắn quyết định tối nay chia sẻ chuyện của Phạm Tư Kỳ với “Phu nhân chính thất”, cho y một cơ hội ra sức đánh “Tiểu tam”.
Nhưng mà buổi tối Lục Khoảnh lại không thể đúng giờ tan làm, bên đối tác muốn sửa chữa lại bản thiết kế, hắn không thể không tăng ca để cố theo kịp. Gọi điện thoại xin lỗi với Phạm Song, oán niệm của Phạm Song xuyên qua sóng điện thoại xuất hiện trước mặt Lục Khoảnh. Vì trấn an Phạm Song, Lục Khoảnh phải đáp ứng lần sau làm cho y món sườn y thích nhất, mới dỗ được tên tổ tông này.
Ngay khi cuối cùng hắn cũng ra khỏi văn phòng, ngoài đường đèn đã sáng lên rực rỡ. Lục Khoảnh tính toán đến cửa hàng ăn nhanh quen thuộc để an ủi cái bụng đói kêu vang của mình một chút, lại nhìn thấy dưới ánh đèn phía trước có một bóng người lẳng lặng đứng đó.
Lục Khoảnh không để ý nhiều, chỉ cho là người kia đang đợi ai đó, ngay khi muốn đi qua luôn, lại bị gọi lại.
“Lục Khoảnh, đã lâu không gặp.”
Lục Khoảnh dừng bước, quay người tại chỗ qua nhìn. Người nọ đi ra từ trong chỗ tối, khuôn mặt dần sáng lên, cuối cùng cả người thoải mái đứng ở dưới ánh sáng. Trên mặt người nọ trước sau như một mang theo nụ cười ôn hòa, chào hỏi với Lục Khoảnh.
“Tôi đã trở về.”
Lục Khoảnh cẩn thận nhìn cậu, thật vất vả mới đặt gương mặt người này với người đã sớm đi xa trong trí nhớ lại với nhau. Lục Khoảnh lạnh nhạt gật đầu với cậu, cũng không thân thiết giống như cậu.
“Đã lâu không gặp.”
Bạch Hạ Di rất vui, nhưng ánh mắt lại gắt gao chú ý nhất cử nhất động của Lục Khoảnh, lúc nhìn thấy sắc mặt hắn không thay đổi, đáy mắt lộ ra một tia thất vọng, nhưng lập tức lại bao phủ ý cười ở bên trong.
“Tôi mới vừa xuống máy bay thôi, cậu không mời người bạn học cũ này được một bữa cơm sao?” Cậu nháy mắt mấy cái.
Thái độ quen thuộc này lại khiến Lục Khoảnh cảm thấy không được tự nhiên. Lúc Bạch Hạ Di xuất hiện rất kì lạ, hơn nữa sáu năm không hề liên hệ, Lục Khoảnh lại không có cách nào không có sinh ra khoảng cách và xa lạ khi cách xa đã lâu.
Lục Khoảnh muốn mở miệng từ chối, lại bị Bạch Hạ Di đi trước một bước mở miệng nói.
“Tôi rất muốn ăn khổ qua xào trứng đó, cậu biết nhà hàng nào ngon không?”
Trong giọng Bạch Hạ Di mang theo chờ đợi, vẻ mặt đầy nóng bỏng nhìn Lục Khoảnh.
Nhắc tới khổ qua, Lục Khoảnh hứng thú ngay lập tức. Hắn hơi suy nghĩ thì nói: “Vậy thì không thể không một lần đến ăn ở Hương Các được.” Chỉ là tưởng tượng thôi mà Lục Khoảnh đã cảm thấy đói bụng, cho nên hắn kìm lòng không đậu lại nói thêm một câu: “Xào rất ngon. Khổ qua không đắng chút nào, xào trứng cũng rất thơm. Khổ qua giòn giòn, trứng gà thơm thơm. Ăn ngon.”
Bởi vì là thứ mình thích, cho nên ngôn ngữ không mang theo một chút trau chuốt, chỉ còn lại sự đáng giá giản dị nhất. Lúc nói chuyện, vẻ mặt Lục Khoảnh hưng phấn, ánh mắt lấp lánh, phát huy được ưu thế khuôn mặt của hắn, khiến cả người có vẻ tỏa sáng rực rỡ. Lúc Lục Khoảnh đang nói, vừa lúc phát hiện Bạch Hạ Di đang nhìn hắn mà cười. Lục Khoảnh ho khan một tiếng, lập tức không nói nữa, lại nhìn Bạch Hạ Di, trên mặt hiện ra cậu như thế nào thì tôi như thế.
Bạch Hạ Di chỉ cảm thấy dáng vẻ hắn như thế này nhìn thế nào cũng cảm thấy dễ thương, trong lòng mềm mại không thôi.
“Nếu là như thế, tôi đây phải thưởng thức một lần mới được.” Tại Lục Khoảnh tự cho là bí ẩn chờ đợi trong ánh mắt, Bạch Hạ Di vui vẻ đồng ý. Mắt Lục Khoảnh đột nhiên sáng lên, lập tức lại ra vẻ mất tự nhiên gật gật đầu.
“Vậy hả, bây giờ chúng ta đi đi.” Lục Khoảnh đi về phía trước hai bước, đưa tay lên khoảng không chỉ về một phía nào đó.“Ở gần đây thôi.”
Bạch Hạ Di không nhanh không chậm đi sát theo bước chân hắn. Cách sáu năm, hai người bọn họ lại lần nữa giống như đêm hè đó, bước đi cùng nhau trong đêm.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Sau khi Bạch Hạ Di ra nước ngoài cũng không có liên lạc với Lục Khoảnh, Lục Khoảnh gần như sắp quên luôn mất người này, bây giờ gặp lại cậu, Lục Khoảnh có một chút nghi vấn, lại không tiện mở miệng hỏi.
Bạch Hạ Di ngược lại là chủ động thay hắn giải thích nghi hoặc: “Tôi vừa tốt nghiệp thì ra nước ngoài với cha mẹ, thời gian quá bận, nên không liên lạc với cậu được. Vừa học vừa làm, sau đó tự mình mở công ty nên muốn trở về nước để phát triển, nên về nước luôn”
Lục Khoảnh có chút kinh ngạc: “Tôi tưởng rằng cậu di dân rồi.”
Bạch Hạ Di nhẹ nhàng lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó. Lúc nào tôi cũng muốn trở về.”
“Ồ. Không tệ.” Lục Khoảnh chỉ cho rằng cậu yêu nước, trong lòng còn khen ngợi nữa đấy.
Bạch Hạ Di nghiêng đầu nhìn hắn, chiều cao hai người xấp xỉ nhau, từ góc độ của Bạch Hạ Di rất dễ dàng nhìn thấy đường nét anh tuấn của Lục Khoảnh, nhất là khi hắn vô ý chớp mắt.
Trong lòng Bạch Hạ Di vừa động, lại nói: “Cậu không hỏi sao tôi biết chỗ làm việc của cậu sao?”
Lục Khoảnh cũng quay đầu nhìn cậu: “Vậy cậu muốn nói cho tôi sao?” giọng điệu hắn thản nhiên, giống như tuyệt nhiên không để ý đến câu trả lời.
Bạch Hạ Di cười với cậu: “Sẽ, nhưng không phải bây giờ.”
Lục Khoảnh nhướn mày, Bạch Hạ Di chỉ nhìn lại, cười.
Trong lòng Lục Khoảnh thầm nghĩ, gặp lại Bạch Hạ Di lại càng không thể hiểu được suy nghĩ của cậu ta. Thời gian quá lâu, trong trí nhớ hắn Bạch Hạ Di đã phai màu sự cởi mở sạch sẽ, chỉ còn lại nụ cười ôn hòa và đoạn tâm sự chuyện “Thích” kia mà thôi.
“Ờ.” Lục Khoảnh nói. Về bản chất, vấn đề này chẳng có nghĩa gì cả, là nam thần, trên thực tế năm đó Lục Khoảnh chỉ cần hỏi thăm bạn học là biết được. Lục Khoảnh chỉ cho rằng cậu đang trêu mình, không nghĩ sâu xa hơn. Ví dụ như, sáu năm không gặp nhau, nếu là bạn bình thường thì vì sao lại đứng dưới công ty đợi hắn đến đêm khuya kia chứ? Trực tiếp hỏi Lục Khoảnh, có lẽ hắn sẽ trả lời là “Tình bạn bền vững đó thôi”, ngay thẳng như thế đấy.
Câu được câu không tán gẫu, phần lớn là Bạch Hạ Di hỏi những vấn đề không quan trọng, Lục Khoảnh trả lời ngắn gọn, còn có tâm tư để ý đường xá nữa mà.
Chờ bọn họ đi đên Hương Các ở góc đường, lại tiếc nuối phát hiện đã nghỉ bán.
“Xin lỗi hai vị, hôm nay đã hết giờ bán rồi.” Nhân viên phục vụ liên tục giải thích.
“Chúng ta đi thôi?” Bạch Hạ Di có chút tiếc nuối, hôm nay xem ra là không ăn được, hắn nghiêng đầu hỏi ý kiến Lục Khoảnh. Chỉ thấy Lục Khoảnh mím chặt môi, mắt trái viết “Thất”, mắt phải viết “Vọng”. (Anh có thể bớt đáng êu được không >///<)
“Đi thôi.” Hắn rầu rĩ đáp, dẫn đầu xoay người rời khỏi đó.
Trong lòng Bạch Hạ Di buồn cười, nhấc chân đuổi theo. Hắn thấy mặt Lục Khoảnh đầy vẻ không vui, tâm tư đảo một vòng, nói.
“Nhà hàng này sao vậy chứ, đóng cửa sớm như thế, có lẽ là buôn bán kém lắm đây.”
“…… Ừ.”
“Chắc chắn sẽ đóng cửa.”
“…… Ừ.”
“Sau này sẽ không đến nữa.”
“…… Ừ.”
“Lần sau chúng ta đến chỗ khác tốt hơn đi?”
“…… Ừ.”
Lục Khoảnh đứng lại, vô cùng phiền muộn thở dài: “Nhưng khổ qua xào trứng ở Hương Các là ngon nhất đó.”
Bạch Hạ Di bên cạnh hắn gần như muốn cười ra tiếng, cậu nhìn người trước mặt thành thục không ít hơn so với sáu năm trước, nhưng vẫn biểu lộ tính trẻ con thế kia, lòng tràn đầy thỏa mãn, trong mắt đều là ý cười.
Thích, là phải nắm chặt ở trong tay.
Bạch Hạ Di ngưng mắt nhìn Lục Khoảnh vẫn đang đắm chìm trong sự tiếc nuối.
Là cậu dạy cho tôi.