Chung Nghĩa Tề nghe Giang Nguyên nói, bàn tay đang cầm chai nước chợt căng thẳng, song gã nhanh chóng đóng cửa tủ lạnh rồi quay đầu lại, ý cười trên mặt không giảm: "Không thành vấn đề."
Gã bước tới trước mặt Giang Nguyên, đưa nước cho cậu: "Đến sô pha ngồi đi."
Giang Nguyên nhận lấy nước, đi đến sô pha ngồi xuống. Cậu không nói gì, chỉ vặn nắp chai nước rồi chậm rãi uống.
Sau vài phút, Chung Nghĩa Tề bắt đầu đứng ngồi không yên, gã nói: "Tự nhiên lại đòi tiền làm gì, ba mẹ cậu lại định đầu tư gì à?"
Lúc này tác dụng của cặp ba mẹ kia đã lộ rõ, Chung Nghĩa Tề lòng tham không đáy, tháng nào cũng vịn vào lý do này để lấy tiền của Giang Nguyên.
Bản thân Giang Nguyên cũng chưa từng nghĩ tới cái cớ này, cậu uống nước xong thì nói: "Mộột nữa thôi."
Chung Nghĩa Tề truy hỏi: "Vậy nửa kia thì sao?"
"Tôi tính mua biệt thự."
Giang Nguyên nghĩ như vậy, nhà càng lớn thì càng đắt, biệt thự lớn nhất, nên cần nhiều tiền nhất.
Lý do này rất hợp tình hợp lý, Chung Nghĩa Tề hỏi: "Bao nhiêu?"
Giang Nguyên lộ vẻ khó nói, cậu nuốt nước bọt, nói với giọng điệu càng tế nhẹ: "Không tiện nói."
Chung Nghĩa Tề sững sờ, Giang Nguyên rất tín nhiệm gã, lúc trước giao cả trăm triệu cho gã cũng không nháy mắt một cái, bây giờ nói giá thôi cũng không được? Chẳng lẻ... Cậu đã biết gã lấy tiền của cậu rồi?
Chung Nghĩa Tề hoảng sợ, càng thêm đứng ngồi không yên.
Tất cả biểu cảm của Chung Nghĩa Tề đều bị Giang Nguyên thu vào trong mắt, cậu thầm cười mỉa, thong thả đóng nắt chai lại, tiếp tục nói: "Tạm thời chua chọn được chỗ hài lòng, vị trí tốt chắc chắn sẽ không rẻ đâu."
Chung Nghĩa Tề xém toát mồ hôi lạnh, nghe vế sau của Giang Nguyên mới bình tĩnh lại, hóa ra là chưa chọn được!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tâm trạng của Chung Nghĩa Tề lên xuống còn hơn cả ngồi tàu lượn, gã khủng hoảng sờ trái tim đang đập loạn xạ, không còn lòng dạ truy hỏi nữa, nhanh chóng nói: "Mua nhà là chuyện lớn, cậu nên từ từ chọn, tiền bạc thì để anh tìm kế toán kiểm kê, chậm nhất là thứ bảy sẽ chuyển cho cậu."
Giang Nguyên mỉm cười: "Ừm."
Chờ Giang Nguyên rời đi, Chung Nghĩa Tề nhanh chóng gọi điện khắp nơi gom tiền.
-
Giang Nguyên đứng đợi thang máy, thang máy đang xuống từ lầu 20.
Con số nhảy từng tầng một, đến tầng 16, cửa thang máy mở ra, Đào Dịch Nhiên đang nói chuyện điện thoại đột nhiên ngưng bặt, vẻ mặt lúc nhìn thấy Giang Nguyên cực kỳ phong phú.
Giang Nguyên không phản ứng, đi vào ấn xuống tầng hầm.
Cửa đóng lại, thang máy chậm rãi di chuyển xuống dưới, bên trong yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng vang khi thang máy chuyển động.
Đào Dịch Nhiên kết thúc cuộc gọi, nhìn trộm Giang Nguyên, cuối cùng không muốn để vịt chết dâng tới miệng còn bay nên sốt ruột nói: "Anh Nguyên, nghe nói anh không nhận bộ "Thời thanh xuân" à?"
Giang Nguyên hỏi lại: "Tôi nhận khi nào?"
Đào Dịch Nhiên cứng họng, dừng một chút lại nói: "Anh Nguyên, anh suy nghĩ thêm đi, em đã xem nguyên tác rồi, thiết lập tính cách của vai nam chính rất hút fans, anh..."
"Tôi xem rồi." Giang Nguyên thản nhiên: "Khác với anh, tôi thấy vai nam 3 mới có sức hấp dẫn."
Cậu liếc Đào Dịch Nhiên một cái.
Đào Dịch Nhiên bỗng thấy như có gai sau lưng. Nhờ có quan hệ với Lưu Tông Lương, cậu ta vẫn luôn làm mưa làm gió trước mặt các thực tập sinh khác, thậm chí là với hầu hết các ngôi sao của M&M, chỉ duy nhất không dám khiêu khích Giang Nguyên, ngay cả Lưu Tông Lương còn phải chiều Giang Nguyên.
Đào Dịch Nhiên siết chặt tay, cười khan: "Em không rõ mấy chuyện này, anh Nguyên là tiền bối, anh nói gì cũng đúng."
Giang Nguyên không trả lời. Tới tầng 5, Đào Dịch Nhiên cố nói một câu: "Anh Nguyên, em tới rồi, anh đi thong thả", không quay đầu lại mà chạy thẳng.
Cửa thang máy đóng lại, Đào Dịch Nhiên quay đầu trừng con số màu đỏ của thang máy, nghiến răng nói: "Hot thì giỏi lắm sao! Ra vẻ cái gì, một ngày nào đó tôi sẽ cho cậu đẹp mặt."
-
Bên trong thang máy, vẻlạnh nhạt của Giang Nguyên tạo dựng nhanh chóng bọ nứt vỡ, cậu cẩn thận ngẫm lại từng chữ mình vừa nói.
"Ừm, gần hoàn hảo." Thang máy đã tới hầm đỗ xe, Giang Nguyên đeo kính râm lên, bước ra ngoài: "Chắc Đào Dịch Nhiên đang tức giậm chân bình bịch."
Cậu cong môi cười vui vẻ.
Giang Nguyên vừa bước đến xe MPV thì chợt dừng chân lại, cậu híp mắt, nhìn sang chiếc Ferrari màu đỏ bắt mắt cách đó không xa.
Giang Nguyên không có hứng thú với xe, cậu đang nhìn hai người ở bên cạnh xe - Lục Viễn và một người đàn ông dáng người mập mạp, thấp hơn ảnh nửa cái đầu.
Giang Nguyên nhận ra người đàn ông trung niên này, đó là người đại diện vàng của M&M, Lý Kế Hựu.
Khác với Chung Nghĩa Tề, gã chỉ giỏi phát triển các nhóm nhạc, còn Lý Kế Hựu lại nắm trong tay tài nguyên về điện ảnh và truyền hình, dẫn dắt phần lớn là diễn viên.
Ba tháng sau, Lý Kế Hựu là người đại diện của Lục Viễn. Một năm sau, ông tự thành lập công ty, dẫn theo cả Lục Viễn.
Lục Viễn và Lý Kế Hựu là một người tốt.
Giang Nguyên nghĩ như vậy, cậu thấy Lý Kế Hựu đã bước lên xe rời đi, còn Lục Viễn thì đang đi về chỗ cậu.
Cái gì! Đang đi tới chỗ cậu?!
Giang Nguyên không nhúc nhích tay chân nổi, chỉ biết nhìn chằm chặp Lục Viễn đang đi đến trước mặt cậu, tim đập dữ dội.
Không thể nào... Chẳng lẻ Lục Viễn định tỏ tình với cậu sao?
Không, không thể để cho Lục Viễn nói ra miệng được! Nếu tỏ tình rồi thì không thể làm bạn được, cậu...muốn có một người bạn, một người bạn tốt chân chính, là Lục Viễn.
Cậu phải ngăn cản Lục Viễn tỏ tình mới được!
"Dừng lại!"
Giang Nguyên gấp đến mức lạc cả giọng, âm thanh vang vọng ở trong ga-ra.
Lục Viễn thật sự ngừng lại, Giang Nguyên nhanh chóng nói một hàng như bắn pháo: "Những gì mà tôi nói trong chương trình đều là sự thật."
"Tôi thật sự không biết giải phương trình tuyến tính nhị phân, không biết tiếng Anh, chỉ biết "How are you, I am fine, and you?!" mà thôi. Tôi còn không biết lái xe, luôn nhầm phanh xe thành chân ga nữa."
"Tôi rất yếu, được nuông chiều từ nhỏ, tính tình rất tệ, là một con vịt cạn, kén ăn, sợ tối, sợ ma, sợ cao, còn có huyết áp thấp khi rời giường nữa."
Giang Nguyên nói xong thở hồng hộc, tổng kết lại: "Tất cả những điều này đều là sự thật."
Ánh sáng ở trong ga-ra khá tối, Giang Nguyên cao 1m81, nhưng Lục Viễn lại cao tới 1m88, lúc hai người đứng cạnh nhau thì rõ là Lục Viễn nhỉnh hơn so với Giang Nguyên. Anh chắn gần hết ánh sáng khiến Giang Nguyên không nhìn rõ được nét mặt anh.
Cậu tự khai ra nhiều khuyết điểm như vậy, chắc Lục Viễn sẽ chán ghét, không thích cậu nữa?
Mắt Giang Nguyên lóe sáng, tràn đầy chờ mong.
Một giây, hai giây trôi qua, cuối cùng Lục Viễn đã lên tiếng: "Tránh ra."
Giang Nguyên không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, cậu chớp mắt mấy cái: "Hả?"
Lục Viễn khẽ hất cằm ra hiệu nhìn về phía trước: "Tôi muốn vào thang máy."
Giang Nguyên lập tức quay đầu lại, từ ga-ra đến thang máy có một cách cửa, bây giờ cậu đang đứng chặn ở trước cửa.
"A! Xin lỗi anh." Giang Nguyên nhanh chóng né sang một bên.
Lục Viễn nhấc chân bước đi.
Cho tới khi nghe thấy âm thanh thang máy đóng lại, Giang Nguyên mới phản ứng lại. Không đúng, Lục Viễn nghe thấy cậu bộc bạch nhiều khuyết điểm như vậy, tại sao lại không thể hiện điều gì chứ?
Không hợp lý.
Giang Nguyên xoa cằm tự hỏi, sau đó một ý tưởng chợt lóe lên.
Thật ra vẫn rất hợp lý, Lục Viễn phản ứng như vậy có vẻ logic đó chứ.
Lục Viễn quá yêu cậu, những khuyết điểm đó đối với Lục Viễn lại là những điểm khiến anh yêu, khiến anh rung động. Lục Viễn yêu còn không biết chứ ghét bỏ gì.
Vậy nên chiêu tự vạch trần mình của cậu không hề có tác dụng với Lục Viễn.
Giang Nguyên lắc đầu, thở dài một hơi với thang máy: "Yêu nhiều thế cơ à..."
-
Giang Nguyên trở về tiểu khu, vừa bước vào thang máy đã thấy một cô gái trẻ vào theo, nhấn nút số 2.
Lầu 2 sao?
Xuyên qua kính râm màu trà, Giang Nguyên liếc mắt nhìn cô gái, cô gái để mặt mộc, có khi chất, ôm một con mèo Ragdoll trên tay.
Trong tiểu khi này chỉ có hai nhà ở lầu 2, nhà cô gái này là phòng 202?
Thang máy nhanh chóng dừng lại ở lầu 2, cô gái bước ra ngoài, Giang Nguyên không cần nút đóng cửa mà chờ cho thang máy tự mình khép lại. Mấy giây sau, hai cách cửa bắt đầu khép chặt.
"Két!"
Vào một giây cuối cùng, Giang Nguyên đưa tay trái ra chặn lại, cửa thang máy lại mở, Giang Nguyên dựa vào tường, cẩn thận thò nửa đầu ra.
Cách đó không xa, người phụ nữ đi đến nhà số 201, ấn dấu vân tay lên khóa cửa một cái, một giọng máy móc ngọt ngào bỗng vang lên trong hành lang: "Đã nghiệm chứng, xin mở cửa."
Cô gái cầm tay nắm, mở cách cửa nhà số 201 ra, thuần phục dùng vai huýnh mở cửa, ôm mèo Ragdoll đi vào.
Sau khi cách cửa nhà 201 đóng lại, Giang Nguyên trợn sắp rớt cả mắt.
Cái gì!
Trong nhà Lục Viễn có phụ nữ!
-
Sau khi suy ngẫm trong phòng khách gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Giang Nguyên cũng đưa ra nhận định.
Lục Viễn không phải loại người đứng núi này trong núi nọ, vậy nên cô gái đó có thể là họ hàng.
Ngay cả một đứa mồ côi như cậu còn có mấy anh chị em cùng cha khác mẹ với cùng mẹ khác cha thì tại sao Lục Viễn lại không có chị em được chứ?
Giang Nguyên chuyển mắt, đứng dậy túm lấy áo sơ mì chạy vào trong phòng ngủ.
Bên ngoài phòng ngủ là một ban công hơn ba mươi mét vuông, cậu vươn nửa người trên ra khỏi ban công, buông lỏng tay thả áo sơ mi lên ban công lầu 2.
Đây là cách cậu mới nghĩ ra, giải bộ làm rớt đồ khá lớn, trong ánh mắt chờ mong của Giang Nguyên, áo sơ mi bị thổi lướt qua lầu 2, nhẹ nhàng rới vào trong một bụi hoa.
"..."
Giang Nguyên xấu hổ gãi ót, xoay người khác về phòng đi lấy áo khác.
Sau khi ba cái áo sơ mi, hai cái áo hoodies và bốn chiếc quần dài đều rơi vào trong bụi hoa, cuối cùng cũng có một cái áo khoác rơi trung vào ban công 201.
"Yes!" Giang Nguyên hoan hô một tiếng, nhanh chóng xông ra ngoài.
Giang Nguyên đứng ở trước cửa nhà 201, sống lưng thẳng tắp, lẽ phép nhấn chuông cửa.
Mấy giây sau, cửa nhà được mở ra một khuôn mặt xa lẹ xuất hiện ở phía sau sách cửa, người đàn ông quan sát Giang Nguyên mấy lươt, nghi ngờ hỏi: "Cậu tìm ai?"
Giang Nguyên cũng cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẻ Lục Viễn có một gia đình lớn sao? Giang Nguyên hói: "Tôi ở trên lầu phong 301, quần áo của tôi bị rớt xuống..."
Cậu dừng lại, sở mặt, bây giờ cậu không mang theo kính râm, cũng không đeo khẩu trang, vậy nên...
Giang Nguyên chỉ vào mặt mình: "Anh không biết tôi sao?"
Người đàn ông nghe nói vậy, nhìn cậu vài lần mới kích động: "Ai da, cậu cậu là người trên TV..."
Giang Nguyên mỉm cười: "Xin chào anh, tôi tên Giang Nguyên."
Người đàn ông hăm hở mời Giang Nguyên vào nhà để lấy lại quần áo, anh ta vui vẻ nói: "Tôi biết ở tiểu khu này có mấy ngôi sao đang sống, nhưng không ngờ lại ở ngay trên lầu."
Người phụ nữ Giang Nguyên gặp trong thang máy đang ở trong phòng khách, cô nghe thấy Giang Nguyên là hàng xóm ở lầu trên đến tìm quần áo thì thân thiện gật đầu với cậu.
giang Nguyên đầy bụng nghi ngờ, nhất là khi thấy bức ảnh cưới trên tường phòng ngủ chính.
Đây không phải là phòng của Lục Viễn. Xét theo tuổi tác, chắc hai người nay không phải cha mẹ của anh, chẳng lẻ là chị hái - anh rể? Hoặc là anh trai - chị dâu?
Tới ban công, giang Nguyên nhặt cái áo lên nói: "Cảm ơn anh."
Người đàn ông hào phòng nói: "Haha không cần khách sáo, nếu cậu bị rớt nữa thì cứ tới lấy là được, nhưng mà khoảng nửa tháng nữa thì chúng tôi sẽ dọn đi rồi."
Giang Nguyên ngạc nhiên hỏi: "Anh chị sắp chuyển nhà sao?
"Đúng vậy, vợ tôi không quen với thời tiết ở thủ đô nên chúng tôi sẽ về quê cũ ở phía nam. Căn nhà này cũng sắp hết hạn hợp đồng, tôi không định thuê nữa.
Giang Nguyên đã hiểu.
Thì ra lúc này Lục Viễn còn chưa dọn tới đây!
Giang Nguyên cong môi: "Anh chị sắp dọn đi mà tôi còn chưa có quà tặng gì, tôi ký tên thay quà tạm biệt được chứ? Sau khi về tặng cho mấy bạn nhỏ cũng được."
Giang Nguyên ký hơn hai mươi chữ ký, trong tiếng cảm ơn liên tục của hai vợ chồng, cậu rời khỏi phòng 201.
Cậu xuống chỗ bồn hoa để nhặt lại quần áo trước, sau đó ngâm nga ca khúc chủ đề tỏng album của mình, đi thẳng một mạch vào thang máy để về phòng.
Giang Nguyên vùi cằm vào quần áo trong ngực, thỏa mãn cọ tới cọ lui.
Tốt quá.
Đã xác nhận, Lục Viễn thật sự là một người tốt.
Vui vẻ chưa được mấy giây, Giang Nguyên lại im lặng.
Cậu dịch cằm ra, nhìn quần áo dính đầy bùn, suy nghĩ - Có lẽ không nhất thiết phải để quần áo rớt hẳn vào nhà 201, chỉ cần nói mình làm rơi đồ nên muốn vào tìm cũng được mà...
Giang Nguyên ngay tức khắc hạ khỏe miệng xuống.
-
Mấy ngày kế tiếp cậu đều bận rộn với việc quay quảng cáo. Voa thứ bảy, Giang Nguyên vừa quay chụp xong thì điện thoại rung lên.
Giang Nguyên cầm di động, nhìn thông báo trên màn hình.
"Ngân hàng XX: Tài khoản XXXX vào 12:16 ngày 26 tháng 5 nhận được số tiền giao dịch từ tài khoản số đuôi 2121 là 560.000.000 tệ số dư là 560.021.000 tệ."