Nguyễn Ưu nói rằng sẽ ghê tởm anh, Lục Quan Triều rất đỗi hoang mang. Anh biết rõ ghê tởm một người khác với chán ghét một người, nhưng anh không biết mình lại có thể gây ra cho Nguyễn Ưu những cảm xúc tiêu cực như vậy. Nguyễn Ưu đi rồi, có lẽ cậu thực sự chỉ là bị mẹ gọi đến xem alpha của mình thế nào, Lục Quan Triều nhìn hành lang trống trải, mím chặt môi.
Lục Quan Triều gặp bác sĩ Hướng theo thời gian đã hẹn, bác sĩ Hướng vừa tan làm, trông có vẻ hơi mệt mỏi. Họ hẹn nhau ở một quán cà phê, đối diện với danh sách đồ uống mà Lục Quan Triều đẩy đến, bác sĩ Hướng lịch sự xua tay: " Sáng mai còn có ca phẫu thuật, tôi sẽ không uống đâu, nếu không về đến nhà sẽ không thể nghỉ ngơi đủ."
Lục Quan Triều nghe vậy nói: " Là tôi suy nghĩ không chu đáo."
Bác sĩ Hướng mỉm cười, " Tôi thấy sắc mặt của cậu Lục không được tốt lắm, cũng không nghỉ ngơi đủ sao?"
Lục Quan Triều im lặng một lúc, đẩy hồ sơ bệnh án trong tay đến trước mặt bác sĩ Hướng, anh cúi đầu và nói: " Thành thật mà nói, gần đây tôi và Ưu Ưu... xảy ra chút vấn đề."
Nụ cười của bác sĩ Hướng rất ôn hòa, nhưng câu hỏi lại rất sắc bén: " Chỉ là gần đây thôi sao? Vấn đề hẳn là đã xuất hiện từ rất sớm chứ nhỉ, chỉ là cậu Lục không để tâm thôi." Bác sĩ Hướng nói xong, lại nói tiếp: " Xin lỗi, là một omega, tôi luôn dễ dàng đồng cảm với các omega. Nếu lời nói của tôi khiến cậu Lục cảm thấy bị xúc phạm thì mong cậu bỏ qua cho."
Lục Quan Triều lắc đầu, bây giờ anh không có tâm trạng nào mà đánh giá lời đối phương nói có xúc phạm mình hay không, so với đó, anh càng quan tâm đến tình hình của Nguyễn Ưu hơn.
" Thật ra hôm nay tôi mời ông tới đây là vì muốn hỏi, tại sao khi đó Nguyễn Ưu lại quyết định thay tuyến thể?"
Bác sĩ Hướng không ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Lục Quan Triều, với tư cách là bác sĩ, ông đã thấy qua quá nhiều omega đánh cược tất cả vì cái gọi là tình yêu. Nguyễn Ưu không thể làm trọn vẹn cuộc phẫu thuật ấy, bác sĩ Hướng mừng cho cậu. Nhưng Lục Quan Triều hỏi đến, bác sĩ Hướng vẫn phải nói cho anh ta biết sự tình.
" Tôi tưởng rằng cậu Lục phải hiểu rõ tình hình hơn tôi chứ." Bác sĩ Hướng không thể kìm lại lời châm biếm của mình, ông nói xong câu này thì mới cảm thấy bây giờ mình có thể đàng hoàng kể cho Lục Quan Triều chuyện đã xảy ra. " Khoảng nửa tháng sau khi tuyến thể hồi phục, bỗng nhiên một ngày nọ, cậu Nguyễn Ưu mang theo một bản báo cáo xét nghiệm tin tức tố đến tìm tôi và nhờ tôi xét nghiệm độ xứng đôi giữa tin tức tố của cậu ấy và tờ tin tức tố kia. Cậu Lục, đó là báo cáo xét nghiệm tin tức tố của cậu. Kết quả xét nghiệm không như mong muốn, độ phù hợp tin tức tố của cậu và cậu Nguyễn Ưu không cao nên cậu ấy quyết định thay tuyến thể thành một tuyến thể có thể tiết ra tin tức tố tương thích hơn với cậu."
Lúc bác sĩ Hướng nói chuyện không có chút cảm xúc nào, có vẻ ông không quen với việc dùng những đoạn văn miêu tả nội dung trữ tình dài dòng để bổ sung sự thật. Lục Quan Triều ngồi đối diện với ông, khi nghe ông nói chuyện, liền giống như rất nhiều lần trước đây, khi anh cùng Nguyễn Ưu đi tái khám, bác sĩ Hướng bình tĩnh, lý trí, kèm theo lịch sự và ôn hòa, sau đó khiến Lục Quan Triều cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Nhưng bác sĩ Hướng không hề dừng lại, ông nói tiếp: " Thực ra tôi không khuyến nghị cậu Nguyễn Ưu làm cuộc phẫu thuật này. Tuyến thể của cậu ấy vừa mới chịu tổn thương, hơn nữa so với người khác thì tuyến thể của cậu ấy càng nhạy cảm hơn và việc phẫu thuật độ khó cũng cao hơn. Thay tuyến thể là một cuộc phẫu thuật nguy hiểm đến tính mạng, trên thế giới không có công nghệ nào có thể đảm bảo thành công hoàn toàn, nhưng cậu ấy vẫn khăng khăng muốn làm, nên tôi đã nói với cậu ấy những việc cần lưu ý khi phẫu thuật, bao gồm dùng thuốc để tạm ngưng ba tháng của kỳ phát tình và tuyệt đối ngừng quan hệ tình dục."
Khi nói đến đây, bác sĩ Hướng ngước mắt lên nhìn Lục Quan Triều, khoảnh khắc đó, Lục Quan Triều hiểu được sự mỉa mai và trách móc trong mắt bác sĩ Hướng. Lục Quan Triều đột nhiên hiểu ra, nếu anh quan tâm đến Nguyễn Ưu nhiều hơn một chút thì rất nhiều tình huống sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng giờ đây, anh đã trở thành một con chó có tang hoàn toàn.
(*) chó chết chủ (ví với mất nơi nương tựa, lang thang đây đó).
●
Sau cuộc tranh cãi của hai người ở nhà ba mẹ Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu trở về nhà mình, cậu ngồi trước cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài, nhớ lại mình đã hồi hộp đến không ngủ được vào trước đêm đính hôn và kết hôn mà khẽ cười khẩy. Thật ngây thơ và thật nực cười, Nguyễn Ưu không nhịn được muốn cười chính mình.
Điện thoại của Nguyễn Ưu vang lên một tiếng buzz, nhưng cậu không đi xem. Hẹn thầy Kỳ Sùng Quân làm thí nghiệm lần thứ ba, ngay buổi sáng ngày thứ hai, trợ lý của thầy thường sẽ nhắn tin để thông báo lại cho cậu một lần nữa vào đêm trước đó để tránh cậu quên mất. Hai lần thí nghiệm trước không được xem là thành công, phạm vi số liệu của một tuyến thể thay đổi rất lớn, chỉ bị môi trường xung quanh làm nhiễu một chút thôi cũng có thể tạo ra hiệu ứng khác nhau một trời một vực, chưa kể tuyến thể của Nguyễn Ưu nhạy cảm như vậy. Thứ hai, trang thiết bị thí nghiệm vốn chưa đủ thuần thục để có thể duy trì hình mẫu phân tích mà thầy Kỳ Sùng Quân mong đợi.
Hai lần trước đều thất bại, Nguyễn Ưu chuẩn bị làm lần thứ ba. Cậu chính là có năng lượng như vậy, nếu muốn làm chuyện gì thì nhất định phải thành công. Trước đây cậu không có ám ảnh đến thế, nhưng bây giờ sự cố chấp và quyết liệt của cậu, dường như tất cả đều bị Lục Quan Triều kích thích ra.
Điện thoại của Nguyễn Ưu lại liên tục vang lên mấy tiếng buzz buzz, cậu nhận ra có lẽ tin nhắn này không phải từ trợ lý của thầy Kỳ Sùng Quân gửi tới, lúc này mới rời mắt khỏi ánh trăng trước cửa sổ, rơi trên màn hình điện thoại.
Người gửi tin nhắn, ghi chú của Nguyễn Ưu vẫn là bác gái, nhưng tay cậu có chút run rẩy. Đó không phải là bác, đó là người mang thai mười tháng sinh ra cậu, nhưng Nguyễn Ưu không gọi được một tiếng mẹ.
Kiều Huyên liên tục gửi mấy tin nhắn cho Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu vốn định không nhìn mà xóa đi, nhưng ngón tay dừng một lúc, vẫn chọn bấm mở tin nhắn. Khi làm như vậy, Nguyễn Ưu tự cảnh cáo trong lòng mình, mình vẫn chưa đủ lạnh nhạt và tuyệt tình.
" Ưu Ưu, con đang ở đâu, mẹ muốn gặp con có được không?" Đây là tin nhắn mới nhất. Hai cái đầu lần lượt là " Ưu Ưu, cuối tuần này được không, chúng ta gặp nhau ở chỗ Nhiễm Nhiễm nhé." " Ưu Ưu, trước đó bị ốm, bây giờ mới khỏi không lâu. Cuối tuần tới nhà gặp, có chuyện muốn nói với con."
Nguyễn Ưu cười giễu cợt, tiện tay ném điện thoại sang một bên. Sự kiêu ngạo của Thẩm Lương phần lớn đều đến từ Kiều Huyên, Kiều Huyên tương tự cũng không nhận thức được mình đã gây tổn thương như thế nào cho người khác, bà ta chỉ làm chuyện mình muốn làm nhất, cho dù biết mình có lỗi với Nguyễn Ưu, nhưng lúc đầu, giọng điệu nói chuyện vẫn cứ trịch tượng như vậy, thật là giống y như đúc Thẩm Lương.
Nguyễn Ưu đương nhiên sẽ không gặp Kiều Huyên, cậu không để ý đến tin nhắn của Kiều Huyên, nhưng một lúc sau, trước cửa nhà Nguyễn Ưu liền vang lên tiếng chuông cửa dồn dập. Nguyễn Ưu liếc nhìn, là Kiều Huyên tìm tới cửa.
Điều này khiến Nguyễn Ưu ngạc nhiên. Chuyện cậu rời khỏi nhà họ Lục và sống một mình ở bên ngoài ngay cả Kiều Nhiễm mà cũng không nói, địa chỉ cụ thể ngoài Cố Hân Nhĩ và Lục Quan Triều ra thì không ai biết nữa, Nguyễn Ưu hoàn toàn không biết hiện tại Kiều Huyên làm sao có thể tìm đến nhà.
Nguyễn Ưu ngồi không yên, Kiều Huyên biết, phải chăng có nghĩa là càng nhiều người biết hơn, phải chăng Kiều Nhiễm cũng sẽ biết, vậy thì chuyện mình và Lục Quan Triều ly hôn liền không thể giấu được Kiều Nhiễm. Nếu Kiều Nhiễm biết ở giữa vẫn còn nhiều chuyện như vậy, bà ấy sẽ ra sao, Nguyễn Ưu thực sự không dám nghĩ.
Tay dừng trên cửa đã lâu, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không ngừng, Kiều Huyên vốn định không rời đi cho đến khi Nguyễn Ưu mở cửa, Nguyễn Ưu rốt cuộc cũng mở cửa, nhưng cậu không cho Kiều Huyên vào, chỉ ngăn ở cửa, cố gắng giữ bình tĩnh và hòa nhã nói: " Có chuyện gì không?"
Nhìn thấy Nguyễn Ưu, trên mặt Kiều Huyên lóe lên một tia kinh ngạc, hốc mắt của bà suýt nữa đỏ bừng ngay lập tức, bà ta nói với giọng khàn khàn gần như thì thào: " Ưu Ưu, mẹ là muốn đến thăm con."
Xem ra Thẩm Lương cũng có thể diễn kịch là do giống bà ta, Nguyễn Ưu đưa ra nhận định như vậy ở trong lòng. Cậu không có ý cho Kiều Huyên vào, chỉ bảo: " Vậy giờ bà đã thấy rồi đấy."
Sự tự ý quyết định của Thẩm Lương cũng giống như Kiều Huyên, tuy rằng Nguyễn Ưu không có ý định cho Kiều Huyên vào, nhưng Kiều Huyên vẫn phối hợp gật đầu sau khi Nguyễn Ưu nói xong, sau đó rất tự giác vòng qua Nguyễn Ưu và đi vào nhà, vừa đi vừa nói: " Mẹ vào nhìn xem, nghe nói con đã dọn ra ngoài, mẹ muốn xem con sống có tốt không."
Nguyễn Ưu bị cái vẻ không chút xa lạ của Kiều Huyên chọc tức đến bật cười, cậu hỏi: " Hình như tôi chưa nói là bà có thể vào thì phải."
Nước mắt của Kiều Huyên liền trào dâng trong hốc mắt: " Ưu Ưu, mẹ là mẹ ruột của con đó, con không cho mẹ vào sao?"
" Tôi chưa bao giờ thừa nhận bà là mẹ tôi." Nguyễn Ưu lạnh nhạt nói. Cảm tình giữa cậu và người bác này vốn không sâu sắc lắm, bà ta luôn ngầm đồng ý cho Thẩm Lương bắt nạt cậu hơn hai mươi năm, điều này khiến Nguyễn Ưu khó có thể gần gũi với bà. Bây giờ biết được đây mới chính là mẹ ruột của mình, nhiều năm nhẫn nhịn đều biến thành oán hận, Nguyễn Ưu không thể biểu hiện phép lịch sự cơ bản để đối đãi với Kiều Huyên.
Nhưng Kiều Huyên thực sự không quan tâm, bà ta tự mình đi một vòng quanh nhà Nguyễn Ưu, sau đó đánh giá: " Bố trí nhà không tệ, nhà cũng khá mới, nhưng vị trí hơi xa. Mới chuyển đến không lâu nhỉ, mẹ thấy nội thất và vật trang trí vẫn chưa bổ sung thêm."
Nguyễn Ưu không tiếp chuyện, đứng bên cạnh lạnh nhạt nhìn Kiều Huyên vụng về biểu diễn tình mẫu tử đến muộn nhiều năm của bà ta. Kiều Huyên lại nhận xét thêm vài câu, rồi cuối cùng mới nhắc đến mục đích chuyến đi của mình: " Trong nhà có một căn hộ trống, cách trung tâm thành phố không xa. Mẹ nghe nói con làm việc ở Tâm An, bên ấy đến Tâm An cũng tiện, hay là đến ở chỗ đó đi, lúc mẹ muốn thăm con cũng thuận tiện."
Nguyễn Ưu cười nhạo một tiếng và nói: " Tôi chỉ có một người mẹ, chính là người em gái mà bà hầu như không qua lại. Ngoại trừ bà ấy, những người khác tôi đều không nhận."
Kiều Huyên chẳng hề bị lời này thuyết phục, bà ta gật đầu, tỏ rõ mình hiểu ý tứ trong lời nói của Nguyễn Ưu, sau đó lại tự nói với mình: " Làm việc ở Tâm An ư, vẫn vất vả quá. Con nhỏ tuổi, người lại gầy, còn luôn ốm đau, chi bằng đi làm một công việc nhàn nhã hơn chút, bồi dưỡng cơ thể cho thật tốt."
Nguyễn Ưu hoàn toàn không biết Kiều Huyên muốn làm gì, nhưng sau khi nghe thấy Kiều Huyền nói lời này, cơn giận trong lòng Nguyễn Ưu cuối cùng vẫn bị khơi dậy. Cậu nói với giọng điệu hết sức không thân thiện và không lịch sự: " Tôi làm gì là chuyện của riêng tôi. Mẹ tôi đã không nhúng tay vào thì tôi mong người ngoài cũng biết thân biết phận một chút."
Có lẽ vì sự nặng nề của lời nói này, cuối cùng Kiều Huyên cũng bị kích thích, bà ta lại nhìn Nguyễn Ưu với đôi mắt đỏ hoe và nói: " Mẹ mới là mẹ của con. Ưu Ưu, con là do mẹ mang thai mười tháng sinh ra, máu của mẹ đang chảy trong cơ thể con. Làm sao mẹ có thể là người ngoài chứ?"
Mắt Nguyễn Ưu cong lên đầy vô cảm, nở một nụ cười rất lạnh nhạt và không hợp lẽ, cậu nói gay gắt: " Phải rồi, người ngoài ít nhất còn biết dạy dỗ con cái họ nhận thức đúng sai khi chúng làm điều gì đó không phù hợp, còn bà, bà chỉ biết dung túng cho con bà ức hiếp tôi thôi." Nguyễn Ưu hỏi Kiều Huyên: " Hai mươi năm qua, Thẩm Lương bắt nạt tôi ra sao, bà không phải không biết đấy chứ. Tại sao bà chưa bao giờ nói ra, là bởi vì bà căn bản không muốn nhận lại tôi. Bây giờ Thẩm Lương cướp quyền, bà lại đến tìm tôi, thực sự coi tôi là một thằng ngu tùy ý bắt nạt hay sao?"
Nguyễn Ưu đem lời nói vạch trần, Kiều Huyên cũng không giả vờ giả vịt nữa. Bà ta ngồi trên ghế sa lon, rót cho mình ly nước, uống một ngụm trước rồi mới nói chậm rãi: " Đúng vậy, trước đây mẹ không có ý định nhận con. Ưu Ưu, sinh ra trong một gia tộc như vậy, bề ngoài có vẻ hào nhoáng, nhưng thực sự bên trong ấy à, mỗi người đều có sự hy sinh và bất đắc dĩ của mình, sự hy sinh của chúng ta là để gia tộc phát triển tốt đẹp hơn. Con nhìn mẹ đi, mẹ đã hy sinh sự nghiệp của mình, còn con, từ bé con đã không được ba mẹ ruột ở cạnh bên nuôi dưỡng, đây chính là sự hy sinh của con. Tuy con không nhận mẹ, nhưng con đã gánh vác trách nhiệm của gia tộc, con chính là người nhà họ Thẩm không thể chối cãi."
Nguyễn Ưu bị một loạt luận điệu kỳ quái này chọc tức đến mỉm cười, cậu bật cười chế nhạo: " Tôi đúng là mở rộng tầm mắt, bà còn vô liêm sỉ, còn kinh tởm hơn một chút so với ấn tượng của tôi."
Kiều Huyên không đáp lại lời Nguyễn Ưu mà chỉ nói: " Ưu Ưu, hôm nay mẹ tới tìm con chỉ là muốn con về nhà với mẹ. Thẩm Lương đã không thể trông cậy được, nhưng con vẫn phải gánh vác trách nhiệm của gia tộc, nếu con có thể giúp ba mẹ lấy lại Tâm An từ trong tay Thẩm Lương thì sau này Tâm An sẽ là của con. Con là con của chúng ta, trách nhiệm này…"
" Trách nhiệm này liên quan gì tới tôi." Nguyễn Ưu ngắt lời Kiều Huyên, cậu nói đầy lạnh nhạt và kiên quyết: " Bây giờ, lập tức ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát. Bà Thẩm, bà cũng không muốn để mình xuất hiện trong tin tức của cảnh sát đúng chứ."
______________________________________
Lời của tui:
Em nó trông hiền hiền mà giận lên chửi nghe cũng đã lắm