Nguyễn Ưu vẫn luôn suy nghĩ, mình rốt cuộc là không thể tha thứ cho sự lừa dối của Lục Quan Triều, hay để ý đến người trong lòng của Lục Quan Triều là Thẩm Lương hơn. Thẩm Lương giống như một bóng đen bao phủ trên đỉnh đầu của Nguyễn Ưu, không thể thoát khỏi. Lúc Nguyễn Ưu mới sinh ra, bởi vì tin tức tố không bằng Thẩm Lương mà bị chọn vứt bỏ, sau khi trưởng thành, cậu làm cái nền mờ nhạt cho Thẩm Lương tỏa sáng, sau này, alpha mà cậu yêu thầm lại yêu Thẩm Lương tha thiết từ tận đáy lòng, và rồi kết hôn với cậu theo yêu cầu của Thẩm Lương.
Sau khi Thẩm Lương rời đi, Nguyễn Ưu dựa vào đầu giường nghĩ, vậy rốt cuộc mình là cái gì, hai mươi năm nay, cậu cứ mãi là nền của Thẩm Lương, là tùy tùng của Thẩm Lương, là sự lựa chọn thứ hai sau Thẩm Lương hay sao?
Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu nghĩ đến anh, đã không còn nước mắt để rơi nữa rồi. Sự nhẫn nại và hi sinh, niềm đau và nỗi buồn trong hôn nhân, chưa đầy một năm mà Nguyễn Ưu đã nếm trải tất cả. Có lẽ Lục Quan Triều thực sự muốn sống hạnh phúc bên cậu, nhưng Nguyễn Ưu chỉ cần nghĩ đến Thẩm Lương thì trái tim ấy mãi mãi không thể bình yên. Cậu là lốp dự phòng (1) của Lục Quan Triều sau khi không thể có được Thẩm Lương, nhưng Nguyễn Ưu lại không muốn làm một 'phế phẩm' thua kém người khác trong cả quan hệ huyết thống lẫn quan hệ hôn nhân.
(1) Nguyên văn: Thối nhi cầu kỳ thứ (退而求其次): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối. (tieutieudaodao.wordpress)
Nguyễn Ưu không thể hiện ra ý định rời đi, trong thời gian này, cậu luôn mệt mỏi, vì vậy sự thờ ơ và bình tĩnh của cậu không khiến Lục Quan Triều nghi ngờ. Nguyễn Ưu mất một chút thời gian để biết Lục Quan Triều đã làm gì với của hồi môn của cậu, thực ra Lục Quan Triều không làm gì cả. Hồi mới cưới, mẹ mong rằng Lục Quan Triều sẽ quản lý số tiền đó thay cậu, nhưng Lục Quan Triều chỉ gửi vào thẻ ngân hàng, còn về việc quản lý tiền, anh không làm gì hết.
Nguyễn Ưu tìm được tấm thẻ ngân hàng mỏng manh này ở trong nhà, có chút nực cười như trong dự liệu. Vẫn là mẹ mơ mộng hão huyền, Lục Quan Triều và cậu lấy nhau miễn cưỡng như vậy, thì làm sao có lòng mà quản lý tiền cho cậu.
Nguyễn Ưu chuyển một khoản tiền từ thẻ vào tài khoản của Lục Quan Triều, xem như là trả nợ cho việc tiêu xài tài sản của Lục Quan Triều trong khoảng thời gian kết hôn đến nay. Sau đó, vào một buổi chiều đầy nắng, Nguyễn Ưu xách vali rời khỏi nhà họ Lục.
Nguyễn Ưu tìm được một chỗ nghỉ tạm, cậu không muốn về nhà để rồi lại giống như lần trước, bị Lục Quan Triều chặn cửa. Lần này Nguyễn Ưu thuê xong phòng trước, cách nhà họ Lục rất xa, cậu muốn trốn đi thật xa.
Khi Lục Quan Triều đang làm việc ở công ty thì nhận được điện thoại từ người giúp việc ở nhà, nghe tin Nguyễn Ưu đã xách vali rời đi, Lục Quan Triều vỗ bàn đứng dậy. Khoảng thời gian này, Nguyễn Ưu luôn rất bất thường, cho dù Lục Quan Triều có dỗ dành và chăm sóc thế nào cũng không có tác dụng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Nguyễn Ưu sẽ bỏ đi.
Kết hôn gần một năm, Lục Quan Triều cảm thấy tình cảm của hai người đã ổn định, hôn nhân cũng nên đi vào nề nếp, nhưng anh không ngờ Nguyễn Ưu đã không rời đi trong nửa năm đầu khi anh không về nhà, vậy mà bây giờ lại rời đi vào lúc này. Lục Quan Triều nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi, thậm chí anh còn cảm thấy tức giận. Khoảng thời gian này, anh cũng xem như là hết lòng hết dạ với Nguyễn Ưu, khắp nơi đều vuốt lông (2), anh thực sự không biết có chỗ nào khiến Nguyễn Ưu bất mãn, bất mãn đến nỗi phải bỏ nhà ra đi.
(2) 顺毛: Từ ngữ mạng: như kiểu khi bạn bè tức giận thì an ủi; giống như khi mèo con tức giận thì vuốt lông cho nó.
Điều làm Lục Quan Triều ngạc nhiên không chỉ có tin tức Nguyễn Ưu rời khỏi nhà họ Lục, mà không lâu sau đó, khi Lục Quan Triều còn đang nghĩ xem rốt cuộc nên dĩ bất biến ứng vạn biến (3), hay đã đến lúc nên dùng quan hệ và trí óc để tìm được Nguyễn Ưu, thì Lục Quan Triều nhận được tin nhắn tiền vào tài khoản, nối tiếp là một tin nhắn đến từ Nguyễn Ưu, hoặc nói đúng hơn là thông báo.
(3) “Dĩ bất biến ứng vạn biến” có thể tạm hiểu là “lấy cái không thay đổi của mình để ứng phó với vạn điều thay đổi (của thế sự). ( hiểu nôm na là dùng mọi cách [kể cả cứng hay mềm] để thay đổi hoàn cảnh ấy)
" Lục Quan Triều, đây là ước lượng số tiền mà tôi đã tiêu của anh trong một năm qua, có thể không chính xác, số tiền này trả lại cho anh, chúng ta ly hôn đi. Tôi đã viết xong thỏa thuận ly hôn rồi, để ở đầu giường của phòng ngủ chính, cũng đã nộp đơn trực tuyến trên hệ thống dân sự. Sau khi anh ký tên xong và tải thỏa thuận lên hệ thống, thì chúng ta có thể ly hôn. Đừng tìm tôi, tôi không muốn gặp anh."
Đây không phải lần đầu Nguyễn Ưu nhắc đến chuyện ly hôn, Lục Quan Triều ít nhiều có chút trước lạ sau quen. Những ngày tháng sống chung với Nguyễn Ưu, anh cũng xem như là hiểu rõ cậu. Nguyễn Ưu là kiểu người ưa mềm mỏng không ưa cứng rắn điển hình, dỗ dành cậu thuận theo cậu, mâu thuẫn rồi cũng sẽ trôi qua nhẹ nhàng. Lục Quan Triều không muốn ly hôn, Nguyễn Ưu trẻ trung xinh đẹp, tính tình cũng ngoan hiền dễ thương, và rất nghe lời Lục Quan Triều, Lục Quan Triều thích cậu.
Khác với ảo mộng mơ hồ và tươi đẹp mà Thẩm Lương mang đến cho Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu khiến Lục Quan Triều thực sự cảm nhận được niềm vui của thể xác và tinh thần, cảm giác hưng phấn và kích động khi thực sự có omega trong vòng tay khiến Lục Quan Triều khó mà quên được. Hơn nữa, anh đã thích Nguyễn Ưu thật rồi, nên quyết định buông bỏ Thẩm Lương, và sống hạnh phúc cùng với Nguyễn Ưu.
Lục Quan Triều buộc mình phải bình tĩnh lại, bây giờ Nguyễn Ưu tự nhiên bỏ đi, anh không được rối, anh dựa theo lời Nguyễn Ưu nói trước đó, đăng nhập vào hệ thống dân sự để xem, quả nhiên Nguyễn Ưu đã nộp đơn xin ly hôn, thời gian chỉ vài giờ trước. Lục Quan Triều lại cảm thấy không thể ngồi yên được nữa, anh cầm chìa khóa xe rồi về nhà.
Vội vàng về đến nhà, những người làm của nhà họ Lục đang tụ tập thành một đám thì thầm bàn tán, nhìn thấy Lục Quan Triều lại càng nói không ngừng về cảnh tượng khi Nguyễn Ưu rời đi, Lục Quan Triều càng nghe càng bực, không nuốt nổi cơn giận.
" Em ấy muốn đi thì các người không biết đường ngăn lại hay sao! Một đám người ăn không ngồi rồi thế đấy! Ngay cả một người mà cũng không cản nổi!" Lục Quan Triều mắng.
Đám người làm ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ muốn xen vào chuyện của chủ nhà cũng đâu có dễ dàng, huống hồ nếu Nguyễn Ưu rời đi thì đã sớm tính toán trước. Chiếc xe gọi đến dừng ngay trước cổng nhà họ Lục, đám người hầu trơ mắt nhìn cậu lên xe, lúc này mới phản ứng kịp thì hình như người đã đi mất rồi.
Lục Quan Triều kiểm tra camera trong nhà, thấy Nguyễn Ưu rời đi với vẻ mặt bình thường, như thể cậu chỉ đi dạo phố mua sắm vậy. Cậu lên xe trước cổng, Lục Quan Triều ghi lại biển số xe và gửi cho trợ lý, bảo trợ lý tìm ra đây là ai.
Không lâu sau, trợ lý đưa tin tức phản hồi lại cho Lục Quan Triều: " Sếp Lục, tài xế năm nay 40 tuổi, chiếc xe này có ba năm tuổi nghề, xét từ chặng đường chạy, đây hẳn là một tài xế của dịch vụ đi nhờ xe. Tôi đã tìm thấy hồ sơ của tài xế trong hệ thống đi nhờ xe, bây giờ đang liên hệ với tài xế để hỏi anh ta đã đưa phu nhân đi đâu."
Nhưng cuộc điều tra của Lục Quan Triều chẳng suôn sẻ, tài xế chở Nguyễn Ưu đến một nơi có diện tích xây dựng rất lớn, mật độ người qua lại càng đông đúc hơn, Nguyễn Ưu đã bảo tài xế dừng xe, sau đó cậu kéo vali chìm vào biển người, tài xế cũng không biết cậu đi đâu.
Bị chặn khắp nơi, Lục Quan Triều gọi điện cho Nguyễn Ưu. Sau nhiều lần bị Nguyễn Ưu từ chối, trợ lý cẩn thận nhắc nhở Lục Quan Triều, liệu có phải bị Nguyễn Ưu chặn không. Lục Quan Triều ngừng lại một chút, rồi cầm điện thoại của trợ lý để gọi cho Nguyễn Ưu, quả nhiên thông suốt.
Nhưng Nguyễn Ưu không hề bắt máy, sau khi tiếng bíp bíp vang lên hàng chục giây liền tự động ngắt máy, Lục Quan Triều kiên trì gửi tin nhắn cho Nguyễn Ưu: " Ưu Ưu, bắt máy đi, đưa tôi ra khỏi danh sách đen."
Tin nhắn hiển thị gửi không thành công, Nguyễn Ưu từ chối tin nhắn này, Lục Quan Triều gọi lại lần nữa thì phát hiện số của trợ lý cũng bị Nguyễn Ưu chặn.
Lục Quan Triều không có tâm trạng mà chơi loại trò chơi qua lại này với Nguyễn Ưu nữa, anh ném điện thoại lại cho trợ lý và nói: " Điều tra, tìm người tra xem em ấy đang ở đâu."
Vì sợ dùng tên của mình thuê nhà sẽ bị Lục Quan Triều tìm được, nên nhà của Nguyễn Ưu là nhờ Cố Hân Nhĩ thuê cho cậu. Cho dù như vậy, Nguyễn Ưu vẫn biết rất rõ rằng không thể trốn tránh mãi được, có một số chuyện nhất định phải nói rõ ràng với Lục Quan Triều. Nhưng bây giờ, Nguyễn Ưu không muốn gặp Lục Quan Triều, cậu nhìn thấy anh ta thì sẽ nghĩ về sự lừa dối của Lục Quan Triều với mình, cậu không thể nói chuyện đàng hoàng với Lục Quan Triều được.
Cố Hân Nhĩ thuê một căn hộ chung cư đơn cho Nguyễn Ưu, tiền thuê không rẻ, Cố Hân Nhĩ liền giúp Nguyễn Ưu trả một lèo trong một năm. Nguyễn Ưu vô cùng áy náy, nhưng Cố Hân Nhĩ lại nói rằng đây xem như là món quà ly hôn mà cậu ta tặng cho cậu, chúc Nguyễn Ưu mau chóng rời khỏi alpha vô lương tâm, và sớm giành được tự do cho bản thân.
Điều khiến Nguyễn Ưu sợ hết hồn là vào ngày đầu tiên đến sống ở nhà mới, một đám khách không mời đã xông vào nhà, hầm hở xông vào nhà mới của Nguyễn Ưu lục soát xung quanh. Nguyễn Ưu còn tưởng rằng Lục Quan Triều đã tìm đến cửa nhanh như vậy, không ngờ lại là người của Triệu Kình.
Người cầm đầu hẳn là tâm phúc của Triệu Kình, hắn hỏi Nguyễn Ưu: " Cậu và Cố Hân Nhĩ có quan hệ gì?"
Nguyễn Ưu ngây ra đáp: " Bạn bè."
Người đó nhìn Nguyễn Ưu một lúc, rồi quay người ra ngoài gọi điện thoại, sau đó mới trở lại trước mặt Nguyễn Ưu, xin lỗi cậu xong thì dẫn người rời đi.
Nguyễn Ưu mất một lúc mới bình tĩnh lại, cậu dần cảm nhận được điểm kỳ lạ trong cuộc hôn nhân giữa Cố Hân Nhĩ và Triệu Kình. Giống như Cố Hân Nhĩ đã nhiều lần than phiền, Triệu Kình quản cậu ta quá chặt, mỗi lần Nguyễn Ưu và Cố Hân Nhĩ gặp nhau, luôn không thể thiếu người của Triệu Kình đi theo. Trước đây Nguyễn Ưu cho rằng đó là một loại quan tâm, nhưng giờ đây Nguyễn Ưu phát hiện chuyện hình như không phải như thế.
Cố Hân Nhĩ thuê nhà cho Nguyễn Ưu, chỉ một ngày mà người của Triệu Kình đã tìm đến cửa, đây không phải là quan tâm, đây là giám sát. Chắc chắn mọi lời nói và hành động của Cố Hân Nhĩ đều nằm dưới sự giám sát của Triệu Kình, như thể sợ cậu ta chạy mất thật vậy.
Nguyễn Ưu ngồi trên ghế sô pha trong ngôi nhà mới, trái tim rối bời, đã lo chuyện của mình, lại lo cả chuyện của Cố Hân Nhĩ. Tinh lực không tốt còn nghĩ quá nhiều, cộng với việc chuyển đến nhà mới vất vả, Nguyễn Ưu liền mau chóng chìm vào giấc ngủ. Sự gượng gạo khi Lục Quan Triều đối mặt với Thẩm Lương lướt qua vài lần trong mơ, Nguyễn Ưu đột nhiên mở mắt ra, bừng tỉnh sau cơn mê, hóa ra Lục Quan Triều chẳng giấu kỹ lắm, chỉ là cậu đã không để ý tới.
Khi tỉnh dậy trời vừa rạng sáng, Nguyễn Ưu đứng dậy và kéo căng cái cơ thể đã làm tổ cả đêm trên ghế sô pha, chuẩn bị chỉnh đốn bản thân gọn gàng sạch sẽ, sau đó đến Tâm An làm việc.
Cơ hội làm việc ở Tâm An là cậu giành được từ Thẩm Lương, cho dù gặp phải chuyện gì, Nguyễn Ưu cũng không muốn bỏ công việc này. Đó là năng khiếu của cậu, là năng lực của cậu, Nguyễn Ưu không muốn từ bỏ nữa.
Lúc Nguyễn Ưu đi trả phép, vẻ mặt của chủ quản vẫn rất khó coi, rất nhiều người trong trung tâm xét nghiệm đã biết chuyện lần trước bị Thẩm Lương gọi đến phòng làm việc trò chuyện, chắc đoán được Nguyễn Ưu là đi cửa sau, chủ quản càng thêm phản cảm hành vi đi cửa sau khi đang làm việc và liên tục xin nghỉ, cùng với hành vi thích thì làm không thích thì thôi (3) của Nguyễn Ưu.
(3) Nguyên văn "三天打鱼两天晒网": Nghĩa đen thành ngữ này là 3 ngày bắt cá, 2 ngày thả lưới, tức nghỉ 2 ngày, không thể kiên trì đánh cá. Ví với làm việc không bền, thường gián đoạn, không thể kéo dài lâu. Hiểu theo tiếng Việt có nghĩa đại khái là bữa đực bữa cái, bữa làm bữa bỏ... (gg)
Nhưng Nguyễn Ưu không hề để tâm đến những chuyện này, trở về phòng xét nghiệm của mình, Kỳ Dương đã làm việc, cậu ta nhiệt tình chào hỏi Nguyễn Ưu: " Cậu đến rồi!"
Nguyễn Ưu thay bộ đồ xét nghiệm rồi đáp một tiếng: " Ừ, vừa đi trả phép xong."
Kỳ Dương bỗng nhiên an ủi cậu: " Vẻ mặt của chủ quản nhất định là rất khó coi phải không, chủ quản ghét nhất là nhân viên xin nghỉ mà. Nhưng cũng quá vô tình, ai mà chẳng đau ốm, huống chi cơ thể của omega vốn đã yếu, bây giờ lại là thời gian giao mùa lúc nóng lúc lạnh."
Nguyễn Ưu gật đầu và nói: " Phải, vả lại nếu bị ốm thì tuyến thể của mình sẽ không hoạt động tốt cho lắm, cũng không có cách nào làm việc."
Kỳ Dương không quá hiểu ý trong lời nói của Nguyễn Ưu, cậu ta nhìn Nguyễn Ưu, thấy Nguyễn Ưu không bật thiết bị xét nghiệm, mà chỉ cầm mẫu xét nghiệm trong tay và nhắm mắt lại, một lúc sau, cậu đã chuyển mẫu đến băng chuyền tin tức tố cấp trung bình.
Kỳ Dương mở to mắt ngạc nhiên, Nguyễn Ưu mỉm cười nhìn cậu ta và bảo: " Mình nói cho cậu một bí mật nhé." Kỳ Dương ngơ ngác gật đầu, Nguyễn Ưu nói: " Mình chưa bao giờ dùng thiết bị để phân biệt tin tức tố, mình chỉ cần dùng tuyến thể cảm nhận một chút là được."
Không nhẫn nhịn nữa, không che giấu nữa, Nguyễn Ưu cố gắng tiết lộ bí mật mà cậu không dám nói ra khỏi miệng, thấy Kỳ Dương đờ đẫn nuốt nước miếng, cậu bật cười sảng khoái.