Thẩm Lương quay lại công ty là do Trương Thịnh đưa tới, Nguyễn Ưu đã biết rõ, Trương Thịnh được Thẩm Lương sắp xếp vào bộ phận thiết kế của Tâm An, nghe tin tức ngầm trong công ty nói, Trương Thịnh giống hệt như thực sự làm về nghệ thuật. Chỉ là mặc dù trên danh nghĩa Trương Thịnh làm ở bộ phận thiết kế, nhưng gã luôn đi làm bữa đực bữa cái (*), mọi người đều biết gã là alpha của sếp Thẩm, ngược lại chẳng ai so đo những chuyện này với gã.
(*) 三天打鱼两天晒网: Ba ngày bắt cá, hai ngày thả lưới (Dịch nghĩa: muốn chỉ những người làm việc không kiên trì).
Lần này Thẩm Lương nhập viện, dường như Trương Thịnh đã đổi tính, so với lời đồn sau khi kết hôn gã chẳng ngó ngàng gì tới gia đình và bỏ lại Thẩm Lương ở nhà một mình, cùng hình tượng alpha nát rượu của gã cứ như là hai người khác nhau. Trương Thịnh lái xe vào khu công nghiệp, sau khi đỗ xe, gã đi vòng qua bên kia để mở cửa cho Thẩm Lương, rồi đỡ hắn xuống xe, dáng vẻ đó khiến Thẩm Lương trông cực kỳ quý giá, ngay cả Nguyễn Ưu bị lôi kéo đứng ở bên cửa sổ hít drama cũng không khỏi ngưỡng mộ.
Đúng vậy, khi nghe tin Thẩm Lương muốn trở lại công ty làm việc, hầu hết các nhân viên trong công ty đều đứng trước cửa sổ hóng chuyện. Vốn dĩ công ty muốn chuẩn bị lễ đón Thẩm Lương, nhưng bản thân Thẩm Lương không hề thích mấy cái hoạt động đó, nên đành phải hủy bỏ.
Khi Nguyễn Ưu nghe cấp trên thông báo như thế liền cảm thấy rất mắc cười, Thẩm Lương vẫn dàn cảnh tốt như vậy, nếu thực sự không muốn để mọi người đón tiếp thì cần gì phải tiết lộ tin tức cho nhân viên trước đó vài ngày. Nhưng bất kể thế nào, các nhân viên trong công ty đều rất thích điều này, cái tiếng thơm thân thiện và quan tâm đến nhân viên của sếp Thẩm lại lan rộng trong công ty một lần nữa. Thẩm Lương xuống xe, quét sạch sự suy sụp mà Nguyễn Ưu nhìn thấy ở bệnh viện, lộ ra nét mặt vô cùng hồng hào.
Hiện nay Thẩm Lương không còn phụ trách công việc xét nghiệm nữa, hắn đã chính thức bắt đầu quản lý tài chính và tiếp nhận công ty, đó cũng là lý do tại sao ba mẹ của Thẩm Lương cực kỳ phản đối cuộc hôn nhân giữa hắn và Trương Thịnh. Lúc đầu bọn họ hy vọng rằng Thẩm Lương sẽ nên duyên với một alpha có gia thế ưu tú hơn, đồng thời Tâm An cũng có thể lên một tầm cao mới, nhưng không ngờ Thẩm Lương lại chọn Trương Thịnh. Song, Thẩm Lương, với tư cách là người nối nghiệp vững chắc tiếp theo đi lên từ tuyến đầu sản xuất và xét nghiệm của Tâm An, việc đầu tiên hắn làm khi trở lại công ty chính là kiểm tra trung tâm xét nghiệm.
Nguyễn Ưu hòa nhập trong đám đông ở trung tâm xét nghiệm. Đây là lần đầu cậu trông thấy toàn bộ các công nhân trong trung tâm xét nghiệm tập trung đông đủ, tất cả mọi người đều mặc bộ đồ xét nghiệm để cách ly tin tức tố. Thẩm Lương cầm trong tay bản tổng kết công tác của trung tâm xét nghiệm kể từ khi hắn nhập viện, đối chiếu và chỉ thị từng người một.
Nguyễn Ưu luôn nghe mọi người nói rằng Thẩm Lương là linh hồn và là nòng cốt của Tâm An, trước đây cậu không thực sự hiểu điều này có nghĩa là gì, nếu tất cả những tiếng thơm này đều là do khả năng nhận biết tin tức tố xuất chúng của hắn, thì có vẻ như không hẳn là vậy, bây giờ Nguyễn Ưu nghe Thẩm Lương phát biểu mới hiểu được. Thẩm Lương nắm rõ toàn bộ các khâu sản xuất của Tâm An, đối với các công việc chủ yếu nhất trong xét nghiệm thì càng thuộc như lòng bàn tay. Hắn đã tính trước mọi việc, dù cho có rời công ty hơn một tháng, thì khi đứng trước mặt mọi người vẫn có thể thao thao bất tuyệt về tình trạng làm việc của các nhân viên.
Bài phát biểu của Thẩm Lương tuy ngắn gọn nhưng sâu sắc, có phê bình cũng có khích lệ. Nguyễn Ưu nhìn xung quanh, phát hiện sự kính trọng của mọi người đối với Thẩm Lương đều xuất phát từ đáy lòng, cậu liền vỗ tay theo bọn họ. Ánh mắt của Thẩm Lương đảo qua toàn bộ nhân viên, cũng lướt qua khuôn mặt của Nguyễn Ưu, nhưng không dừng lại, hắn gật đầu một cách kiềm chế.
" Được rồi, trung tâm xét nghiệm là bộ phận quan trọng nhất của Tâm An, tôi vừa trở lại đã muốn đến thăm mọi người trước. Trong thời gian tới, mong mọi người sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, không làm mất thời gian của mọi người nữa, tất cả hãy bắt tay vào làm việc đi nhé." Thẩm Lương nói.
Điều này khác với Thẩm Lương mà Nguyễn Ưu từng thấy trước đây. Lúc trước Nguyễn Ưu chỉ đi theo Thẩm Lương đến các bữa tiệc xã giao khác nhau với tư cách là nhân vật làm nền, Thẩm Lương mà cậu nhìn thấy luôn có một loại mùi vị khác, nếu để cho Nguyễn Ưu nói thì, có lẽ là Thẩm Lương rất biết cách tỏa ra sức hút omega của mình, hắn dịu dàng và quyến rũ, lọt vào tầm mắt của Nguyễn Ưu lại có vẻ làm bộ làm tịch. Khi đi làm có thể trông thấy Thẩm Lương như vậy, Nguyễn Ưu cảm thấy rất mới mẻ.
Thẩm Lương không có chiếu cố đặc biệt đến Nguyễn Ưu, sau khi trở lại công ty, Thẩm Lương lại làm như không hề biết Nguyễn Ưu đang làm việc ở Tâm An, công việc của Nguyễn Ưu ở Tâm An cũng không có gì thay đổi. Cậu vẫn ở trong phòng xét nghiệm và được Lục Quan Triều đưa và đón khi tan làm.
Thời tiết bắt đầu vào đông, trời nhanh tối, lúc Nguyễn Ưu tan sở thường nhìn thấy xe của Lục Quan Triều tỏa ra khói trắng, vừa mở cửa đã thấy hơi nóng phả vào mặt, Lục Quan Triều đã chuẩn bị xong đồ uống nóng cho Nguyễn Ưu, có khi là sữa đậu nành, có khi là cháo, và có khi là trà sữa mà Nguyễn Ưu muốn uống. Thuốc của Nguyễn Ưu đã ngừng, việc phẫu thuật thay tuyến thể cũng không còn nhắc lại với bác sĩ Hướng nữa, chuyện Lục Quan Triều đi làm xét nghiệm cứ như thế được dễ dàng cho qua. Nguyễn Ưu dựa vào cửa sổ của ghế lái phụ, nhìn Lục Quan Triều đang tập trung lái xe, trong lòng cảm thấy hạnh phúc không thể tả xiết. Trên đường có rất nhiều xe ô tô chạy vụt qua, có lẽ trong mỗi chiếc xe đều chở từng gia đình nhỏ của mình. Nguyễn Ưu cũng được cảm nhận niềm hạnh phúc như bao người khác trong mùa đông này, cậu nghĩ, nếu như có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy thì tốt biết mấy.
Nguyễn Ưu cầm cốc trà sữa mà Lục Quan Triều mua cho cậu uống một ngụm, rồi lải nhải với Lục Quan Triều: " Anh biết không, hôm nay Thẩm Lương đã trở lại công ty đấy."
Lục Quan Triều vẫn chưa biết Nguyễn Ưu đang ở trung tâm xét nghiệm, chỉ biết là Thẩm Lương đã sắp xếp Nguyễn Ưu vào Tâm An, nên hỏi cậu: " Vậy sao, thế cậu ta có nói chuyện với em không?"
Nguyễn Ưu lắc đầu, sau khi về nhà mẹ đẻ được Kiều Nhiễm chăm sóc chu đáo, cậu mập ra một chút, khi lắc đầu trông có vẻ khờ khạo đáng yêu: " Không có, anh ta rất bận, chỉ ghé qua rồi đi làm ngay."
Lục Quan Triều không nhịn được nhéo nhéo mặt Nguyễn Ưu và nói: " Vậy cũng tốt, bằng không cậu ta nói chuyện riêng với mình em, thì sau này em ở Tâm An, sẽ không được thoải mái như vậy."
Sau khi Nguyễn Ưu làm việc ở Tâm An được hơn một tháng, phát hiện mình vẫn rất an nhàn, nhưng Tâm An và Thẩm Lương lại không được dễ chịu như vậy. Việc chỉ trích Thẩm Lương đã được ấp ủ ngày càng nghiêm trọng, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của Tâm An, dù sao sản phẩm của Tâm An cũng là thiết yếu của mọi thành phần trong xã hội, nhưng vì Thẩm Lương bị chỉ trích, dẫn đến uy tín thương hiệu cũng bị ảnh hưởng.
Thái độ của nhân viên nội bộ trong Tâm An dành cho Thẩm Lương và sự chỉ trích của bên ngoài đối với Thẩm Lương gần như là tách biệt nhau. Thẩm Lương ở trong mắt của bọn họ là một người hoàn hảo, nhưng bên ngoài lại khẳng định rằng trước đây Thẩm Lương đã từng ra vẻ mình là một omega độc lập, kéo theo Tâm An cũng lên như diều gặp gió, bây giờ lại làm cái chuyện mà chỉ nhóm omega truyền thống mới làm, than thân trách phận vì người chồng alpha. Có thể nói là "phản bội" nhóm omega độc lập, nên bị đuổi cùng giết tận.
Nguyễn Ưu không biết chuyện này đối với Thẩm Lương có được xem là trèo cao ngã đau hay không, nhưng thực sự thì Thẩm Lương cũng không tổn thất gì. Mặc dù mất đi sự ủng hộ của một số người, nhưng vẫn còn rất nhiều người khua chiêng gióng trống cho Thẩm Lương. Thẩm Lương cũng dùng năng lực của bản thân để phát triển Tâm An đến vị trí hiện tại, Tâm An đang dẫn đầu trong ngành, địa vị vững chắc, khó có thể lay chuyển. Đối với Thẩm Lương mà nói, cho dù hắn không làm gì thì cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn.
Vào lúc sẩm tối gần tan tầm, Thẩm Lương gọi Nguyễn Ưu vào phòng làm việc. Sắp tan làm rồi, mọi người đều bận việc của mình, không ai để ý đến hành vi của thư ký của Thẩm Lương lại khiêm nhường, Nguyễn Ưu đi theo anh ta, lần đầu tiên bước vào phòng làm việc của Thẩm Lương. Thẩm Lương chẳng thèm thu lại tin tức tố trong phòng làm việc, vả lại tin tức tố của Thẩm Lương còn ở đẳng cấp cao nên khó có thể bỏ qua, vừa bước vào cửa, Nguyễn Ưu đã bị hương thơm ngào ngạt của hoa hồng bao vây.
Thư ký của Thẩm Lương đưa người đến liền lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc và đóng cửa lại. Nguyễn Ưu đứng ở cửa, nhìn Thẩm Lương hất cằm về phía cậu nói: " Ngồi đi, đứng làm gì."
Sau khi vào bệnh viện, thái độ của Thẩm Lương đối với Nguyễn Ưu càng khiến cho Nguyễn Ưu không biết đâu mà lần. Trước đây khi Thẩm Lương đối mặt với Nguyễn Ưu đều rất kiêu ngạo và xảo quyệt, nhưng lúc này lại có một loại cảm giác ôn hòa. Nguyễn Ưu thận trọng chọn một chỗ ngồi cách xa Thẩm Lương, Thẩm Lương liền bật cười, khiến cho Nguyễn Ưu càng không hiểu ý của hắn.
" Gặp anh căng thẳng vậy sao, anh không có việc gì khác đâu, chỉ muốn hỏi em ở trung tâm xét nghiệm thế nào rồi, có vất vả không, có chịu nổi không." Ánh mắt của Thẩm Lương rơi trên mặt của Nguyễn Ưu: " Không phải trước đó em cũng nằm viện hay sao?"
Nguyễn Ưu đã xuất viện từ lâu, cậu có Kiều Nhiễm chăm sóc, có Lục Quan Triều bầu bạn, nên sắc mặt hồng hào và khí sắc tươi tắn, nhìn qua có vẻ ngọt ngào hạnh phúc. Nguyễn Ưu không cần nói gì, cũng có thể cảm nhận được rằng cậu đang sống rất tốt.
Nhưng khi Thẩm Lương hỏi, Nguyễn Ưu vẫn đáp: " Cũng được, công việc không khó khăn lắm, tôi vẫn xoay sở được."
Thẩm Lương gật đầu, cũng không đào sâu vấn đề này quá, hắn hỏi tiếp: " Vậy còn Lục Quan Triều, anh ta có đối xử tốt với em không?"
Thẩm Lương đã từng hỏi nhiều lần về chuyện Lục Quan Triều đối xử với Nguyễn Ưu ra sao, nhưng Nguyễn Ưu vẫn trả lời dựa theo tình hình thực tế: " Anh ấy đối xử với tôi rất tốt."
Thẩm Lương hiếm khi cười với Nguyễn Ưu mà không có ác ý, hắn nói chuyện có chút dịu dàng: " Anh cũng thấy vậy, gần đây em mập ra chút rồi. Về sau hãy để Lục Quan Triều chăm sóc em nhiều hơn nhé."
Nguyễn Ưu rất ngạc nhiên, Thẩm Lương lại có thể thực sự trò chuyện dịu dàng thắm thiết về việc nhà với cậu giống như người một nhà. Cậu nói chuyện phiếm với Thẩm Lương cho đến khi tan sở, cuối cùng hắn mới nói: " Đi thôi, chúng ta cùng ra ngoài đi." Thẩm Lương đứng dậy, dẫn Nguyễn Ưu đến thang máy chuyên dụng dành cho lãnh đạo tan tầm. Ở trong thang máy, Thẩm Lương lại hỏi Nguyễn Ưu: " Có phải ngày nào Lục Quan Triều cũng đến đón em sau khi tan sở đúng không?"
Nguyễn Ưu gật đầu, Thẩm Lương mỉm cười và nói: " Anh đã trông thấy mấy lần."
Nguyễn Ưu bắt đầu cảm thấy ngại ngùng, thang máy đến bãi đậu xe, Thẩm Lương bảo Nguyễn Ưu lên xe của mình: " Lại đây, anh đưa em ra ngoài."
Dựa vào cấp bậc của Thẩm Lương, công ty sẽ sắp xếp người lái xe cho hắn, nhưng hiện tại Thẩm Lương không có ai lái xe, Nguyễn Ưu đoán rằng không thể thiếu nguyên do từ Trương Thịnh. Trương Thịnh bụng dạ hẹp hòi như vậy, không chịu để Thẩm Lương tiếp xúc với người khác, cũng không thể chăm sóc tỉ mỉ chu đáo cho Thẩm Lương, Nguyễn Ưu ngồi ở ghế lái phụ, thầm thở dài trong lòng.
Suy đi nghĩ lại, Nguyễn Ưu vẫn không nhịn được hỏi Thẩm Lương: " Vậy Trương Thịnh đâu, sao anh ta không đến đón anh?"
Thẩm Lương cười nhạo nói: " Không biết đi đâu lêu lổng rồi. Đến rồi, xe của Lục Quan Triều đang ở phía trước, em đi đi."
Thẩm Lương không muốn nói với Nguyễn Ưu về chuyện của Trương Thịnh, còn tiện thể đuổi Nguyễn Ưu xuống xe. Nguyễn Ưu vào trong xe của Lục Quan Triều, Lục Quan Triều chú ý tới mùi tin tức tố trên người của Nguyễn Ưu, không nhịn được hỏi: " Em vừa mới đi gặp Thẩm Lương đấy à?"
Quạt sưởi đã được mở đầy đủ ở trên xe của Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu cởi áo khoác trên người và chỉ mặc một chiếc áo hoodie mong mỏng, Lục Quan Triều thấy vậy liền bật quạt sưởi lớn hơn một chút. Nguyễn Ưu mở hộp sữa mà Lục Quan Triều chuẩn bị cho cậu, uống hai ngụm rồi mới đáp: " Dạ, anh ta tìm em nói chuyện."
Lục Quan Triều khởi động xe và hỏi cậu: " Nói chuyện gì thế?"
Nguyễn Ưu kể lại đại khái nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người, Lục Quan Triều bảo: " Thẩm Lương vẫn rất quan tâm đến em."
Nguyễn Ưu muốn nói không phải như vậy, nhưng sau khi nghĩ lại, bất kể lúc trước Thẩm Lương đối xử với cậu thế nào, thì tất cả đều đã là chuyện của quá khứ, Thẩm Lương của hiện tại thực sự đối xử với cậu không giống như trước đây, vì vậy Nguyễn Ưu gật đầu, đồng ý với câu nói của Lục Quan Triều.
Nguyễn Ưu uống hai, ba ngụm hết sạch hộp sữa, Lục Quan Triều đang lái xe, ngoảnh đầu sang nhìn cậu, thấy vậy buồn cười bảo: " Sao uống nhanh thế, đói rồi hử?"
Nguyễn Ưu có chút xấu hổ, nghe vậy liền nói: " Không phải, là do làm việc mệt thôi."
Lục Quan Triều cười rộ lên: " Còn thẹn thùng ở trước mặt tôi nữa à?" Anh nói: " Nếu em ăn nhiều thêm một chút thì tôi cũng thấy vui lây."
- --------------------------------------------------------
☆ Lời tác giả:
Trước khi cẩu huyết kinh thiên động địa đến thì cứ phát đường nhiều nhiều trước nhé. Cảm ơn đã ủng hộ!