Lúc đi vào căng tin, Thiện Lương lạnh mặt ném tiền cơm vào Cố Gia Duệ: “Đi lấy cơm đi.”
Chờ đến khi Cố Gia Duệ bê hai phần đồ ăn trở lại, Thiện Lương đã yên tĩnh mà ngồi xuống nhìn đàn chim trên bầu trời xanh ngoài cửa sổ.
Cố Gia Duệ đưa đôi đũa cho Thiện Lương: “Ăn cơm đi.”
Thiện Lương cầm đũa, cậu nhìn Cố Gia Duệ đang ngồi đối diện mình đã bắt đầu ăn cơm, trong lòng có một loại cảm giác xúc động mãnh liệt……
Chính là muốn duỗi tay ấn cái đầu chó của tên đàn ông muốn tìm bạn gái này xuống khay cơm kia.
Cố Gia Duệ ngẩng đầu nhìn ánh mắt nham hiểm của Thiện Lương: “Cậu làm sao vậy?”
Thiện Lương lắc đầu: “Không có việc gì.”
“Không phải……” Cố Gia Duệ buông chiếc đũa xuống, sắc mặt trịnh trọng: “Tôi nói này, rốt cuộc cậu làm sao thế? Vừa nãy đã bắt đầu không để ý tới tôi rồi, cậu phải nói cho tôi biết chứ.”
Thiện Lương ho nhẹ một tiếng, do dự trong chốc lát: “Cậu thật sự muốn tìm bạn gái à?”
“Trước kia tôi cũng từng nghĩ tới việc đó.” Cố Gia Duệ cau mày: “Đây không phải chuyện rất bình thường sao? Có gì kỳ lạ đâu, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới ư?”
Nội tâm Thiện Lương nghĩ: Quả thật tôi không có nghĩ tới.
“Nhưng mà đó là trước kia thôi.” Cố Gia Duệ cầm lấy chiếc đũa, bổ sung thêm một câu: “Sau khi lên cấp ba thì giáo viên chủ nhiệm canh rất chặt, nếu có thì sẽ bị bắt ngay, hơn nữa cũng không có cô gái nào khiến trái tim tôi rung động, cho nên tạm thời tôi cũng không nghĩ đến việc đó.”
Thiện Lương “ừ” một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Cố Gia Duệ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, bỗng nhiên dùng đũa của mình gắp mấy viên bò viên mà Thiện Lương thích ăn vào trong khay của cậu, sau đó đôi mắt cũng không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm Thiện Lương.
Đây là hành động mà họ thường xuyên làm —— gắp đồ ăn cho nhau.
Người kia gắp đồ ăn mà đối phương thích cho người đó, người đó cũng gắp lại cho người kia, chia sẻ đồ ăn cho nhau thì món ăn càng trở nên ngon hơn. Đây mới là việc mà anh em tốt nên làm cho nhau.
Thiện Lương liếc mắt một cái, bây giờ Cố Gia Duệ như một chú chó lớn đang phe phẩy cái đuôi chờ được cho ăn.
Thiện Lương hít sâu một hơi, cậu cầm đôi đũa lên. Trong ánh mắt chờ mong của Cố Gia Duệ, cậu gắp hành tây, thứ mà Cố Gia Duệ ghét nhất vào trong khay cơm của anh.
“Mẹ nó.” Cố Gia Duệ tức khắc nhíu mày: “Tôi không muốn ăn cái này!”
“Không thể kén ăn, không thể lãng phí.”
“Thiện Lương.” Sắc mặt Cố Gia Duệ ngưng trọng lên: “Cậu không yêu tôi.”
Thiện Lương đang uống canh, đột nhiên nghe thấy câu này, thiếu chút nữa bị sặc chết.
Thật là con mẹ nó……
Trai thẳng đều thích nói mấy câu trêu ghẹo nhau kiểu này à?
Thật khiến người ta không chịu nổi.
Mắt Thiện Lương trợn trắng, cúi đầu ăn cơm.
……
Trong nháy mắt, đại hội thể thao đã đến ngày cuối cùng.
Hạng mục mà Thiện Lương tham gia cũng không nhiều lắm, ngoại trừ nhảy cao, nhảy xa thì chỉ còn lại mục chạy đua tiếp sức bốn trăm mét tương đối quan trọng.
Ngay khi làm thủ tục tại chỗ chỗ đăng ký xong, lúc đi ngang qua bảng thông báo, cậu liếc qua điểm xếp hạng của các lớp trong đại hội thể thao.
Bọn họ là lớp mười tám, trước mắt đang xếp hạng nhất cùng với lớp hai mươi.
Đây quả thực là thành tích không dễ dàng gì có được.
Vốn dĩ con trai trong lớp mười tám đã ít, những người có thiên phú vận động cũng chỉ được mấy người, mà lớp hai mươi bên cạnh kia lại chính là lớp tập trung những học sinh giỏi thể thao!
Hiện giờ bọn họ đang xếp hạng nhất với lớp hai mươi, một là do Cố Gia Duệ đã giành được một loạt các vị trí dẫn đầu trong các hạng mục thể thao của trường, hai chính là do con gái trong lớp điên cuồng viết lời cổ vũ để phát trên đài phát thanh.
Ngay lúc Thiện Lương đang chăm chú nhìn, đột nhiên có một người chạy ra đẩy cậu một cái.
Thiện Lương quay đầu lại nhìn, là thành viên của ban thể thao lớp hai mươi – Tần Lỗi.
“Khó lường thật đấy.” Tần Lỗi cười đáng khinh, nhìn vào khiến người khác không thoải mái: “Ban đầu bọn tôi không coi lớp mấy cậu là đối thủ, không nghĩ tới đến cuối cùng lớp mười tám mấy cậu lại xếp hạng ngang với chúng tôi đấy. Thật thú vị.”
Thiện Lương nhẹ nhàng cong khóe miệng: “Cậu đang khinh thường lớp bọn tôi ư?”
“Cũng không thể nói khinh thường đi.” Tần Lỗi nheo mắt, toàn thân tràn ngập cảm giác ưu việt làm người ta khó chịu: “Theo lẽ thường chắc chắn chúng tôi sẽ lấy hạng nhất, nhưng đột nhiên mấy người lại đuổi kịp, chắc hẳn cậu cũng hiểu rõ việc này rồi.”
Thiện Lương hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.
“Chờ cuộc đua tiếp sức của lớp diễn ra, hai người chúng ta sẽ thi đấu trong một nhóm, ai thắng thì người đó sẽ là người đứng đầu.” Tần lỗi cười ha ha, vỗ bả vai của Thiện Lương: “Xin lỗi, cái vị trí hạng nhất này, e rằng vẫn chưa đến lượt cậu đâu.”
Thiện Lương nghe đến mức khó chịu, trực tiếp hất tay người này ra, thậm chí cũng lười nói thêm một câu nào với tên này nữa mà trực tiếp đi ra khỏi nơi này đến đường đua chờ.
“Tới rồi à.” Cố Gia Duệ thấy Thiện Lương đến gần, vô cùng tự nhiên ôm lấy cậu: “Lát nữa đừng có khẩn trương, đến đoạn cuối cùng cậu mới chạy hết sức, còn phía trước cứ vững vàng mà chạy là được.”
Thiện Lương gật đầu, cậu mở miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện gặp được Tần Lỗi ban nãy.
Tuy rằng tính tình ngày thường của Cố Gia Duệ khá tốt, nhưng một khi bị chọc giận, chỉ sợ trong nháy mắt anh sẽ biến thành một con sói, đến lúc đó khó mà có thể chỉnh đốn được tình cảnh ấy.
“Các vận động viên chuẩn bị!”
Trọng tài cao giọng kêu.
Thiện Lương nhìn người bạn cùng lớp của mình, người chịu trách nhiệm chạy vòng đầu tiên của trận thi này, trong nháy mắt trái tim cậu như bị treo cao lên.
“Phanh!”
Tiếng súng vang lên, các vận động viên trên đường đua gần như lao đi ngay lập tức!
Đôi mắt Thiện Lương nhìn chằm chằm vào bạn học của lớp mình. Ở vòng thứ nhất không bị học sinh lớp hai mươi vượt qua, quá tốt!
Ở vòng thứ hai, lớp hai mươi hơi vượt trước một khoảng.
Chờ đến lúc bạn học ở vòng thứ ba cầm cây gậy chạy tới, Thiện Lương hít sâu một hơi cố bình tĩnh lại, cậu đứng vững trong khu vực tiếp sức.
“Thiện Lương cố lên!”
“Lớp mười tám cố lên! Lớp mười tám tất thắng!”
“Lớp hai mươi tất thắng!”
Khu vực khán đài vang lên tiếng hò hét hết đợt này đến đợt khác.
Thiện Lương ổn định tâm trí của bản thân, cậu nhìn người bạn chạy tiếp sức thứ ba của mình đang thở dốc chạy về phía cậu, sau đó cậu ta lập tức đưa cây gậy qua cho Thiện Lương.
Thiện Lương nhận lấy cây gậy tiếp sức, cả người như mang theo gió mà chạy như điên về phía trước!
Cậu không có năng khiếu thể thao tốt như Cố Gia Duệ, nhưng cậu không yếu!
Đan Lương là người chạy cuối cùng của trận thi đấu này, cậu không thể chịu đựng được việc Tần Lỗi cười nhạo sau lưng lớp bọn họ, lại còn có thể vững vàng mà đứng ở vạch đích, lấy tư thế của người chiến thắng cười nhạo bọn họ!
Cậu chạy nhanh đến nỗi có thể nghe được tiếng gió ở bên tai.
Người chạy cuối cùng của lớp hai mươi là Tần Lối, khi Tần Lỗi hơi nghiêng đầu thì cậu ta nhìn thấy Thiện Lương sắp đuổi kịp mình, đồng tử của cậu ta co chặt trong nháy mắt!
Sao có thể!
Không có khả năng!
Tên nhóc này sao lại có thể làm được!
Lòng Tần Lỗi loạn như cào cào, sự hoảng sợ khi sắp bị đánh bại như muốn nhấn chìm cậu ta.
Thiện Lương cắn răng, gần như liều mạng chạy nhanh hơn. Nhưng khi cậu chạy tới đoạn cong của đường đua, ngay lúc gần như chạy song song với Tần Lỗi, khi ấy cậu dường như đã nhìn thấy sự chiến thắng ngay trước mắt mình!
Lúc này, Thiện Lương đột nhiên cảm giác được khuỷu tay của Tần Lỗi thừa dịp tiến đến đoạn cong, huých mạnh vào bên hông mình!
Lực của khuỷu tay Tần Lỗi cộng thêm việc đang chạy trên đường với tốc độ cao khiến Thiện Lương mất cân bằng ngay tức khắc. Chân Thiện Lương lảo đảo một cái, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người và trong sự biến sắc trên khuôn mặt Cô Gia Duệ, “phanh” một tiếng ngã mạnh xuống đất.
Phần đầu gối và cẳng chân lộ ra bên ngoài của cậu bị rách ra, máu tươi chảy ròng ròng!