Editor : Minnnn
Ngày hôm sau, Cố Gia Duệ đưa Thiện Lương đến trường học như thường lệ.
Hai người vẫn như cũ sinh hoạt đi qua ba chỗ: Phòng học, nhà ăn và căn hộ cho thuê. Còn đâu chỉ đơn giản là Thiện Lương đến phòng y tế của trường để thay băng và đổi thuốc, bây giờ chân cậu cũng có thể miễn cưỡng đi được vài bước. Ngày tháng cứ thế từ từ trôi qua.
Hôm nay, vào tiết tự học buổi tối, Thiện Lương nhìn chằm chằm Cố Gia Duệ thành thật ngồi xuống chỗ của mình, cậu mới quay đầu lại làm bài tập về nhà.
Nhưng chỉ sau một tiết tự học, cậu quay đầu lại thì không thấy anh đâu.
Lại trốn học để chơi bóng rổ!
Lại một lần nữa!
Thiện Lương lập tức cảm thấy tức giận dâng trào, lửa giận trong mắt tăng vụt.
Cố Gia Duệ trốn học chơi bóng rổ không còn là chuyện của một hai lần.
Có thể nói mấy ngày nay, mỗi ngày đều xảy ra chuyện này.
Cậu làm mọi thứ muốn giúp đỡ Cố Gia Duệ tạo nền tảng nhưng mà thái độ của anh thì thản nhiên và dễ dãi vẫn không thay đổi. Gia Duệ không chịu nghe cậu!
Cậu vì thành tích của anh mà sốt ruột, lo lắng nhưng mà Cố Gia Duệ thì sao?
Cậu nhìn chỗ ngồi trống không mà vô thức siết chặt cây bút trên tay.
Thật lâu sau, cậu hít sâu một hơi, buông bút đứng dậy.
Trước kia đều là cậu ở phòng học chờ anh về nói mấy câu.
Lúc này đây, Thiện Lương trực tiếp đi ra sân bóng rổ tìm anh!
Triệu Tư Vũ ở bên cạnh lập tức nhận ra, vuốt tóc: “Cậu làm gì đó?”
“Đi tìm tên đó, một lát sau tôi quay lại.” Thiện Lương nói.
Cậu khập khiễng bước ra khỏi lớp học đi xuống cầu thang, từng bước một hướng đến sân bóng rổ của trường.
Đèn sân bóng rổ được chiếu sáng rực rỡ với không khí sôi động. Xa xa có thể nhìn thấy mấy chàng trai cao to trong sân mặc đồng phục bóng rổ đang lừa bóng, chuyền bóng và ném.
Không chỉ như thế ở bên cạnh còn có một ít đội cổ động viên nữ đang đứng xem, vỗ tay tán thưởng. Thỉnh thoảng họ còn đưa nước và khăn lau cho các bạn nam.
Ánh mắt Thiện Lương tối sầm lại, nhấc chân đi đến sân bóng rổ.
Một nhân viên bảo vệ ngăn cản cậu: “Này, cậu không thể vào, đội bóng rổ đã đặt địa điểm trước để tập luyện. Cậu có thể tìm địa điểm ở nơi khác.”
“Tôi tìm người, một lát sau sẽ đi.” Thiện Lương lạnh giọng nói.
Lúc này, bảo vệ mới cho Thiện Lương đi vào.
Thiện Lương bước vào sân với khí thế sục sôi rồi cậu đứng ở một góc nhỏ nhìn một lúc.
Quả nhiên Cố Gia Duệ đang ở trong đống người này.
Lúc này, anh đang mặc đồng phục bóng rổ màu đen và đi đôi giày bóng rổ mới tinh, cả người giống như một con báo mạnh mẽ dũng mãnh, thoải mái lừa bóng. Dưới sự chú ý của mọi người, Gia Duệ nhảy lên một cái thật đẹp. Ba điểm, bóng thành công vào rổ.
Trong sân vang lên những tràng pháo tay và cổ vũ cuồng nhiệt.
Cố Gia Duệ nhếch môi cười, nụ cười của anh thật hoang dại và quyến rũ. Anh cùng mấy người khác đánh mấy trận rồi đi đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh.
Nữ đội trưởng của đội cổ vũ với mái tóc dài bồng bềnh và thân hình bốc lửa cười tươi đi đến trước mặt Cố Gia Duệ.
Thiện Lương không thể nhìn rõ từ xa nhưng có thể thấy Cố Gia Duệ lấy nước từ tay cô ấy và ngửa đầu uống một ngụm. Mà cô gái kia nhân lúc Cố Gia Duệ ngửa đầu uống nước, chủ động lấy khăn lau phần cổ và mặt có mồ hôi của anh.
Tay Thiện Lương lập tức siết chặt, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Cậu cần phải thừa nhận rằng khi thấy một màn như vậy, trong lòng cậu rất hụt hẫng.
Dù biết đó chỉ là dịch vụ hỗ trợ của đội cổ động, mặc dù biết Cố Gia Duệ sẽ không có hứng thú với cô gái đó nhưng nhìn thấy cô ấy phục vụ thân mật với anh, cậu có cảm giác muốn phát điên tại chỗ.
Đúng lúc này, ánh mắt Cố Gia Duệ nhìn thấy được Thiện Lương đang đứng trong góc của sân vận động.
Trên mặt anh lộ ra một tia kinh hỉ, lập tức đẩy người khác ra, chạy chậm tới trước mặt Thiện Lương: “Sao cậu lại tới đây?”
Thiện Lương cảm nhận được hơi thở nóng bỏng trên cơ thể Gia Duệ, lúc sau mới bình tĩnh nói: “Hiện tại là thời gian tiết tự học buổi tối, đáng nhẽ ra cậu phải ở lớp học chứ.”
“Không có việc gì, tôi đánh xong trận này thì sẽ về, trở về chờ tôi, ngoan đi.” Cố Gia Duệ xoa đầu Thiện Lương.
Thiện Lương duỗi tay ra kéo cánh tay Cố Gia Duệ: “Có thể trở về luôn bây giờ không? Về sau cậu đừng có chạy đi chơi nữa được không?”
“Cậu làm sao vậy?” Cố Gia Duệ cảm thấy có chút kỳ quái: “Trước kia không phải đều tốt sao? Cô Quan cũng không phát hiện ra mà nhỉ?”
“Cô Quan không phát hiện thì cậu có thể làm như vậy à?” Thiện Lương cau mày, ý tứ chất vấn càng mạnh hơn: “Còn có một năm nữa là đến kỳ thi đại học, cậu vẫn như bây giờ không có chút gì lo lắng sao?”
Cố Gia Duệ nhận ra giọng điệu lần này của Thiện Lương có vẻ nghiêm trọng hơn, anh nhíu mày: “Cậu làm sao vậy? Đột nhiên nghiêm trọng thế.”