Ngày hôm sau, hai người đều thức dậy rất sớm, đặc biệt là Cố Gia Duệ.
Nhiều năm như vậy, Cố Gia Duệ vẫn duy trì cuộc sống sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi vô cùng tốt. Anh có thói quen dậy sớm rồi luyện quyền với bố mình, hoặc là tự vào phòng tập thể hình trong nhà để luyện tập một chút. Mỗi ngày anh đều tập luyện đến ra mồ hôi, tinh thần lúc nào cũng phấn chấn.
Chờ đến lúc Cố Gia Duệ và Thiện Lương ăn sáng xong, tài xế đã đợi sẵn ở bên ngoài, sau đó chở hai người đến trường học.
Hôm nay là ngày đầu tiên của đại hội thể thao.
Bầu trời bao la rộng lớn, xanh thẫm một màu, thỉnh thoảng có đàn chim từ xa bay đến. Dưới bầu trời ấy là sân tập với thảm cỏ xanh mênh mông, các học sinh và giáo viên đang tập hợp lại trên sân. Sức sống thanh xuân phơi phới giống như sự sinh trưởng của những ngọn cỏ đang tung bay.
Lúc này, các lớp đang tiến hành phân chia thứ tự.
“Lớp đang tiến vào là lớp mười bảy năm ba, đây là một lớp tràn đầy tình yêu, bọn họ chăm chỉ rèn luyện, cùng nhau tiến về phía trước……”
Đài phát thanh vang lên tiếng của người dẫn chương trình.
Trong khu vực chờ, Cố Gia Duệ, người đứng đầu lớp đang cầm cờ hiệu của lớp mình, quay đầu lại nói: “Tiếp theo là lớp chúng ta bước ra sân thi đấu, tất cả chuẩn bị tốt! Vũ Đại Khí, nói cậu đó, ưỡn ngực lên, hóp bụng vào, ngẩng cao đầu!”
Vũ Đại Khí nghe thấy thế, giật mình đứng thẳng: "Mọi điều đều nghe anh Duệ chỉ huy."
Trên con đường nhựa màu đỏ sẫm, lớp mười bảy năm ba nghiêm trang đi qua sân khấu với sự hỗn loạn nhốn nháo xung quanh. Sau khi đi xong, bọn họ kết thúc nghi thức kia trong nỗi xấu hổ và bối rối.
Nữ phát thanh viên trên sân khấu thay một tờ giấy khác, cô ấy hắng giọng, tính đọc tiếp bản thảo giới thệu của lớp kế tiếp.
Cô ấy hướng đôi mắt thoáng nhìn qua lớp mười tám. Xa xa nhìn thấy thân hình đẹp trai tỏa sáng của Cố Gia Duệ.
Thấy vậy, cô ấy càng thêm hưng phấn đọc diễn cảm bài giới thiệu: "Hoan nghênh lớp mười tám đang đi về phía sân khấu. Mọi người mau nhìn xem! Dẫn đầu lớp là thiếu niên tràn đầy sức sống, đẹp trai ngời ngời! Đi theo phía sau cậu ấy chính là các bạn học sinh tràn đầy tự tin, nhiệt huyết sôi trào! Thu vàng trong trẻo, thanh xuân vô địch. Bọn họ muốn viết nên huyền thoại của lớp mười tám năm ba trong cuộc thi đại hội thể thao lần này, bọn họ thề phải viết nên dấu mốc đẹp nhất cho thanh xuân của mình."
Cố Gia Duệ nghe thấy lời giới thiệu, quay đầu chửi: “Mẹ nó, thằng nào viết bản giới thiệu thiểu năng này vậy?"
Thiện Lương đứng ở hàng đầu bên cạnh lạnh lùng liếc nhìn anh: “Tôi viết, cậu có ý kiến à?”
Cố Gia Duệ nghe thấy là Thiện Lương viết, anh đứng thẳng tắp, dáng người thon dài giống như cây bạch dương, nhìn Thiện Lương với vẻ mặt đầy tự hào, giơ ngón tay cái lên khen: “Cậu viết giỏi quá!”
Cố Gia Duệ khen xong còn chưa thấy đủ, lại nói thêm một câu: “Thiên tài văn chương!”
Thiện Lương khinh bỉ trong lòng, sắc mặt lạnh lùng không thèm để ý tới anh.
Cậu mới không thèm tin mấy lời vô nghĩa của người con trai này.
Nhưng phải nói rằng, tuy cậu là người viết bản giới thiệu đó, nhưng……
Cậu ngẩng đầu nhìn người dẫn chương trình trên bục kia, ánh mắt thâm trầm.
Cậu không viết ở bài giới thiệu mấy câu người dẫn đầu là cậu thiếu niên đẹp trai ngời ngời, chắc bạn nữ đó đã viết thêm.
Thật là, dù thích Cố Gia Duệ cũng không cần phải táo bạo như vậy chứ. Thế này quá rõ ràng rồi.
Còn khiến cậu bối rối.
“Này, anh Duệ.” Lời giới thiệu về Cố Gia Duệ khiến anh em trêu ghẹo. Có đôi mắt nhìn thấy Cố Gia Duệ vừa ôm vừa cọ cọ lên người Thiện Lương: "Sao tôi cảm thấy sau khi trải qua nụ hôn nóng bỏng ngày hôm qua, bây giờ nhìn hai người trông như có gian tình ấy nhỉ?"
Cố Gia Duệ ngắt lời, lớn mật duỗi tay ôm eo Thiện Lương, vươn cái đầu xù của mình cọ cọ vào vai cậu: “Thế nào? Có ý kiến?”
“Không, không……”
Đúng lúc này, giáo viên đang đứng bên cạnh bỗng dưng thổi còi.
Ngay tức thì Cố Gia Duệ rút lại thói lưu manh của mình, nhanh chóng dẫn tất cả các học sinh đứng thành hàng.
Giáo viên thể dục ra lệnh một lần nữa, Cố Gia Duệ dựng cờ lớp, mang theo đoàn người chỉnh tề bước đến trước sân khấu.
Các bạn học sinh đứng trên thảm cỏ xanh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ. Chờ đến khi đã đứng trước sân khấu, Thiện Lương bỗng thấy bàng hoàng, cậu cảm giác như mình đang đi theo Cố Gia Duệ bước lên thảm đỏ.
Anh trai nào đó chụp ảnh lia lịa bên tai, đèn flash chói loá.
Đêm nay, trên diễn đàn trường học, chắc chắn mọi người sẽ spam việc Cố Gia Duệ đẹp trai như thế nào…… Thiện Lương bất đắc dĩ mà tưởng tượng.
Sau khi nghi thức kết thúc, các lớp đều về khu khán đài do nhà trường phân công nghỉ ngơi. Lúc sau, các hạng mục thi đấu của đại hội thể thao sẽ chính thức bắt đầu.
Năm nay nhà trường đặc biệt thần kinh, sắp xếp hạng mục chạy năm nghìn mét ở trận thứ ba ngay buổi sáng.
Thiện Lương làm luôn một tờ câu hỏi trắc nghiệm môn địa lý ngay trên khán đài. Cậu nhìn thời gian, thấy cũng gần đến trận thi đấu chạy năm nghìn mét của Cố Gia Duệ.
Cậu buông bút, sau đó đi xuống khán đài tìm Cố Gia Duệ, phát hiện anh đã sớm chuẩn bị xong, đang đứng chờ trên đường đua.
Lúc này, Cố Gia Duệ đã thay xong quần áo vận động với đôi giày chạy chuyên nghiệp màu đen. Anh cường tráng, hormone nam tính mười phần, ngoại hình cực kỳ gợi cảm quyến rũ, cách một bộ đồ thể dục vẫn thấy được đường nét cơ bắp.
Sự chú ý của cả trai lẫn gái xung quanh sớm đã không dừng ở đường đua. Ánh mắt của bọn họ đều đang lén lút dừng lại trên người Cố Gia Duệ. Cũng không biết trong đầu họ đang nghĩ mấy chuyện bậy bạ gì.
Cố Gia Duệ nhìn thấy Thiện Lương liền giống như con chó to, cười lộ ra một hàm răng trắng bóng.
Trên đường đua, anh dùng tay ra hiệu cho Thiện Lương, ý bảo cậu nhớ đợi ở cuối chặng đua sau đó đưa cho anh chai nước.
Thiện Lương gật đầu nhưng trong lòng nghĩ thầm, chỉ sợ không cần cậu đưa mà sớm đã có các bạn nữ khác mua hết đồ uống trước một tuần rồi, giờ chỉ chờ đưa cho Cố soái ca thôi.
“Vận động viên bước lên trên!”
Trọng tài hét một tiếng ra lệnh, lập tức làm sự chú ý của Thiện Lương quay trở lại đường đua, tâm trạng cũng trở nên thấp thỏm.
Cậu nhìn Cố Gia Duệ không có tí áp lực nào đứng trên đường đua, tư thế sẵn sàng.
Tên cợt nhả này thế mà lại bất ngờ quay đầu, nhướng mày nhìn Thiện Lương.
Mẹ!
Thiện Lương mắng anh trong lòng. Cậu lo lắng thay cho anh, ấy vậy mà anh lại có vẻ vô cùng thoải mái.
Thật là hoàng đế không lo…… Vậy lo gì……
"Pằng!”
Tiếng súng báo hiệu bắt đầu vang lên. Trên sân thi đấu lập tức náo nhiệt!
Ngay khi tiếng súng cất lên, tất cả vận động viên tham gia thi đấu năm nghìn mét đều chạy dọc theo đường đua đỏ sậm.
Đôi mắt Thiện Lương chăm chú dõi theo Cố Gia Duệ, tay cũng vô thức mà nắm lại.
Ngay từ đầu, Cố Gia Duệ mới chạy ở đội giữa chứ không phải tuyến đầu.
Nhưng mà Thiện Lương biết Cố Gia Duệ đang có chiến lược của riêng mình, chứ không phải ngốc nghếch mà dùng hết sức lực ngay từ đầu.
Đúng là vậy, bắt đầu từ đoạn giữa, khi mà mọi người bắt đầu mệt mỏi vì phát huy hết sức lực, Cố Gia Duệ vẫn như cũ duy trì được tốc độ ổn định, chuẩn bị vượt lên.
Một người…… Lại thêm một người……
Ánh mắt Thiện Lương dõi theo Cố Gia Duệ, nhìn anh trực tiếp vượt qua mọi người sau một nghìn mét rồi chạy lên vị trí đầu tiên!
Trái tim của Thiện Lương thả lỏng.
Cậu biết khi nói về tính dẻo dai, vận động và thể chất thì đám con trai khác không phải là đối thủ của Cố Gia Duệ.
Thiện Lương cảm thấy an tâm nên giữa trận đấu đã chạy xuống căng tin, tại quầy bán đồ ăn vặt mua nước lọc và nước tăng lực. Đến lúc trở về đã thấy Cố Gia Duệ chạy được hai vòng sân.
Thời gian chạy năm nghìn mét liên tục rất dài, trên khán đài chỗ học sinh tụ tập đều nôn nóng chờ đợi.
Chờ đến khi Cố Gia Duệ chạy đến vòng cuối cùng, trong đoạn chạy nước rút một trăm mét cuối ấy, cả sân thi đấu bỗng sôi sục lên!
“Anh Duệ! Anh Duệ! Anh Duệ cố lên!”
“Nam thần Cố Gia Duệ lớp mười tám, tớ phải giúp cậu nối dõi tông đường!”
“Anh Duệ, em yêu anh. Anh Duệ, em muốn gả cho anh!"
Trên khán đài trừ lớp mười tám, hơn phân nửa học sinh đều đứng lên, kích động nhìn khoảnh khắc này.
Xung quanh vạch đích đều là tiếng người ồn ào. Ở giữa đám đông, thân hình có phần gầyn yếu của Thiện Lương bị chen đến mức đi không nổi.
Nhưng mà đôi mắt cậu vẫn nhìn thẳng về phía Cố Gia Duệ.
Trải qua việc chạy cự ly dài năm nghìn mét, Cố Gia Duệ thoạt nhìn rất mệt mỏi. Mồ hôi làm ướt hết đồ thể dục của anh, trên mặt cũng lấm tấm mấy giọt mồ hôi nóng hổi.
Nhưng mà so với những người khác, bộ dáng ai nấy đều như sắp chết thì anh đã tốt hơn nhiều.
Quả nhiên trải qua thời gian dài luyện tập, cơ thể anh vô cùng tốt cũng vô cùng dẻo dai. Bỗng nhiên trong lòng Thiện Lương có hơi tự hào.
Mùa hè trời xanh mây trắng, màu xanh lục của đám cỏ, màu đỏ sậm của đường đua, Cố Gia Duệ đang dồn hết sức chạy về phía vạch đích. Trên khán đài và xung quanh chỗ vạch đích vang lên tiếng hét của đám học sinh, vô cùng náo nhiệt. Người dẫn chương trình vẫn nói đoạn văn ngớ ngẩn được soạn sẵn thông qua đài phát thanh mà không có ai thèm nghe……
Tất cả đều là vẻ ngoài thanh xuân, mọi thứ đều là dáng vẻ tốt đẹp nhất.
Tay Thiện Lương nắm chặt chai nước, trong khoảnh khắc ấy chỉ còn lại hình ảnh Cố Gia Duệ chạy về phía cậu.
Lúc này lòng Thiện Lương có một suy nghĩ táo bạo.
Cậu quyết định!
Hiện tại chỉ cách kỳ thi đại học còn một năm.
Cho dù không tỏ tình với Cố Gia Duệ, không để anh biết được tâm ý của mình, cho dù sau khi thi đại học xong hai người phải chia xa, nhưng……
Một năm này, chính là một năm này, cậu phải độc chiếm trái tim Cố Gia Duệ.
Một năm này, chỉ một năm này, sự quan tâm, chăm sóc của Cố Gia Duệ đều sẽ là của cậu.
Ai cũng đừng nghĩ đoạt được anh!