Editor: Minnnn
Thiện Lương nhẹ nhàng nhặt những tấm ảnh nhỏ đó lên.
Có tấm ảnh chụp trộm Hứa Vân Thiên đang ngồi ăn cơm, có tấm chụp cảnh anh đang đi trên đường ngẩng đầu với vẻ mặt phóng túng, có tấm anh cởi áo lộ cơ bắp sau khi chơi bóng rổ xong, còn có ảnh trong đại hội thể thao lần trước, anh và Cố Gia Duệ cùng tham gia trận đấu chạy đua tiếp sức lần đó…..
Thiện Lương nhìn những bức ảnh này, sự khiếp sợ cuồn cuộn dâng lên trong lòng.
Tại sao trong hộp bút của Vũ Đại Khí lại có nhiều ảnh của Hứa Vân Thiên như vậy?
Hầu hết lại là chụp trộm.
Suy nghĩ trong đầu cậu luân chuyển, một ý tưởng lập tức nảy ra trong lòng cậu.
Không nên là……
Có phải Vũ Đại Khí cũng thích đàn ông đúng không?
Yết hầu của cậu chuyển động lên xuống, sau đó lật tấm ngược tấm ảnh lại.
Sau ảnh chụp có rất nhiều dòng chữ viết tay màu đen, là ngày tháng. Mà những chữ này đã bị mờ, hiển nhân đây là kết quả của việc ngón tay cọ xát nhiều lần lên đó.
Ngay lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng “phịch”, Thiện Lương khẩn trương mà ngẩng đầu lên nhìn, là một bạn nữ trong lớp tên Uông Thừa Huệ.
Cậu như có tật giật mình mà nhanh chóng nhặt hết tất cả các bức ảnh lên nhét lại vào hộp bút của Vũ Đại Khí.
(Cấm reup!!! Đăng duy nhất ở webtruyen)
Uông Thừa Huệ kinh ngạc nhìn Thiện Lương một cái: “Cậu làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Thiện Lương lắc đầu: “Tớ…… Tớ mượn cái bút xóa.”
“À.” Uông Thừa Huệ gật đầu: “Tớ quên mang theo thẻ cơm, lát nữa còn phải mua bữa sáng nữa. Tớ xuống trước đây.”
Thiện Lương nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Chờ đến khi Uông Thừa Huệ đi, Thiện Lương nằm vật ra trên bàn như mất sức.
Sự khiếp sợ trong lòng cậu vẫn chưa tiêu tan.
Chờ đến khi bài tập thể dục buổi sáng kết thúc, tốp năm tốp ba người trong lớp vừa vào phòng vừa nói chuyện.
Mà Thiện Lương như bị quỷ ám, luôn nhìn chằm chằm Vũ Đại Khí.
Tên nhóc này không cao, tóc thì ngắn, bạn trong lớp cho cậu ta cái biệt danh hamster nhỏ. Ngày thường luôn hi hi ha ha nói đùa, đôi mắt long lanh luôn chuyển động, thường xuyên chia sẻ đồ ăn vặt với mọi người và buôn chuyện với bạn học bốn xung quanh, là suối nguồn vui vẻ của mọi người trong lớp.
Cậu lại chuyển ánh mắt sang nhìn Hứa Vân Thiên.
Lúc này Hứa Vân Thiên đang kề vai sát cánh với Cố Gia Duệ đi từ ngoài hành lang vào phòng học.
Hứa Vân Thiên và Cố Gia Duệ đều thuộc cùng đội bóng rổ, người vừa cao ráo lại đẹp trai, tính cách cũng rất đàn ông, lúc trước đã từng hẹn hò hai lần. Cánh tay rắn chắc màu mật ong với đường cong cơ bắp mượt mà anh để lộ ra vào mùa hè đã từng trở thành chủ đề nóng của các cô gái.
Thiện Lương nhìn, cậu càng thêm cảm thấy Vũ Đại Khí và Hứa Vân Thiên như những người đến từ hai thế giới khác nhau.
Hai người bọn họ giống như hamster và hổ, lại còn cùng giới, căn bản không có cách nào hòa hợp với nhau được, cũng không có khả năng vượt giống loài giao phối.
Cậu nghĩ đến xuất thần, thẳng đến lúc tiếng của Cố Gia Duệ vang lên trên đỉnh đầu đánh thức cậu: “Nghĩ cái gì mà nhập thần thế.”
Thiện Lương vừa ngẩng đầu, miệng cậu đã bị nhét vào một cái bánh quy.
“Mới mua cho cậu đấy, loại bánh quy gấu nhỏ mà cậu thích.” Tay Cố Gia Duệ đang cầm hộp bánh quy gấu nhỏ, đút cho Thiện Lương ăn: “Mẹ nó, căng tin sắp bị quá tải luôn rồi, ông đay mua được hộp bánh quy này cũng không dễ dàng gì.”
Thiện Lương nhai bánh quy, nhìn anh một cái.
“Cậu cái đồ vô lương tâm, buổi sáng còn giẫm tôi một cái mạnh như vậy, thế mà tôi vẫn mua đồ ăn vặt cho cậu.” Cố Gia Duệ cũng ăn một cái, nhướng mày, cười lưu manh: “Cậu nói xem, có phải tôi giống như một ông bố đang chăm sóc cho con mình đúng không?”
Dưới gầm bàn, Thiện Lương đá một cái vào Cố Gia Duệ: “Đừng nói nhảm nữa, làm xong bài tập toán chưa? Chờ lát nữa đến tiết toán chắc giáo viên sẽ hỏi mấy câu đấy.”
Cố Gia Duệ tức khắc mở to hai mắt nhìn, chửi bậy một tiếng, sau đó xoay người ngồi xuống.
Thiện Lương đang ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt lại liếc về Hứa Vân Thiên và Vũ Đại Khí lần thứ hai.
Lúc này, Vũ Đại Khí đang cầm cốc nước ấm đứng cuối lớp, mà tựa như cậu ta đang thất thần, đôi mắt lơ đễnh nhìn về phía Hứa Vân Thiên.
Hứa Vân Thiên hoàn toàn không phát hiện ra, anh ấy đi tới bên cạnh Cố Gia Duệ, nói với Cố Gia Duệ mấy câu. Sau đó Cố Gia Duệ đấm anh một cái, cười mắng: “Tên nhóc nhà cậu, được đó, ngay cả cô ấy mà cậu cũng dám theo đuổi.”
Thiện Lương nhíu nhíu mày, trong lòng có một loại cảm giác không ổn.
Cậu đang nghĩ ngợi thì đài phát thanh đã vang lên tiếng chuông vào học.
Mọi người trong lớp dần dần trở về chỗ ngồi, Vũ Đại Khí cũng ngồi xuống bên cạnh Thiện Lương, giả vờ lấy ra tờ giấy kiểm tra trắng, vẻ mặt bình tĩnh.