Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 17: Cậu Ăn Giúp Tôi Đi



Editor: Minnnn

Thiện Lương bị Cố Gia Duệ ôm vào ngực, nháy mắt ấy có một loại cảm giác an tâm nảy lên trong lòng cậu.

“Cậu cứ ngoan ngoãn để tôi ôm đi ngủ như vậy à.” Cố Gia Duệ nhắm hai mắt lại, hừ cười, nói: “Giống như lúc chúng ta còn nhỏ.”

Thiện Lương nghe tiếng cười của Cố Gia Duệ, không khỏi xúc động nhớ lại thời thơ ấu của mình.

Cậu bị bố mẹ vứt bỏ, sau đó gặp được Cố Gia Duệ bằng tuổi cậu.

Cũng không biết tại sao Cố Gia Duệ lại bị bộ dáng vô cùng đáng thương, cha không yêu mẹ không thương kia của Thiện Lương lúc nhỏ thu hút. Hai đứa trẻ ở bên nhau suốt ngày, Cố Gia Duệ luôn đóng vai trò là người bảo vệ cậu.

Có người tới bắt nạt Thiện Lương, Cố Gia Duệ sẽ trực tiếp cho kẻ đó ăn nắm đấm hung mãnh của mình, để cho bọn họ biết được Thiện Lương có Cố Gia Duệ anh che chở, ai cũng không được động vào cậu ấy.

Thiện Lương thèm thứ gì thì Cố Gia Duệ cũng đều biết, anh thường lấy tiền trong kho tiền nhỏ của mình mua cho hai người ăn.

Lúc Thiện Lương buồn, Cố Gia Duệ sẽ ở bên cạnh cậu. Buổi tối anh còn mời Thiện Lương đến nhà mình ngủ cùng, hai đứa trẻ cứ thế đắp chung một chiếc chăn ngủ với nhau.

Thiện Lương khẽ thở dài.

Giờ nghĩ lại, nếu suốt khoảng thời gian ấy không có Cố Gia Duệ làm bạn bên cạnh thì chỉ sợ cuộc sống của cậu cũng sẽ vô cùng ảm đạm tối tăm.

Đối với một số người, ánh sáng của cuộc đời họ đến từ tình yêu của những người ruột thịt; có một số người thì ánh sáng đó lại đến từ tình cảm bất diệt của một nửa kia; lại có những người khác, ánh sáng ấy đến từ niềm hạnh phúc to lớn sau khi thực hiện được lý tưởng và mục tiêu cuộc đời của mình.

Mà ánh sáng của tôi, trong thời niên thiếu bơ vơ và đau buồn ấy, trong suốt mười mấy năm cuộc đời tăm tối lạnh lẽo dài đằng đẵng kia, ánh sáng duy nhất của tôi, chính là anh.

Cố Gia Duệ.

Thiện Lương nghĩ như vậy.

Dưới lớp chăn, cậu nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay Cố Gia Duệ, sau đó giống như một chú thỏ con tìm kiếm hơi ấm, tiến sát vào trong lòng ngực Cố Gia Duệ.

Bầu trời đêm đen như mực, gió thu lạnh lẽo thổi qua.

Đèn mọi nhà đã tắt gần hết, thế giới lúc này lại yên bình đến mức khiến người ta muốn sa vào.

……

Lúc Thiện Lương tỉnh lại thì trời vẫn còn nhá nhem tối.



Vị trí bên cạnh đã trống không, cậu giật mình ngồi dậy.

Sau đó cửa được mở ra từ bên ngoài, bóng dáng Cố Gia Duệ xuất hiện ở cửa.

Anh đi đến bên cạnh Thiện Lương, xoa mạnh đầu cậu một cái: “Mau rời giường đi, tôi đã mua cơm sáng về rồi, rửa mặt xong thì ăn nhanh để còn đi học nữa.”

Thiện Lương dụi mắt, xuống giường rửa mặt.

Chờ đến khi hai người sửa soạn xong, cũng giải quyết bữa sáng của mình thì trời cũng đã gần sáng.

Cố Gia Duệ cõng Thiện Lương xuống tầng, sau đó đặt người xuống mặt đất trống trải. Anh nhướng mày, cười xấu xa, nói: “Chờ tôi.”

Cấm reup!!! :)))

Thiện Lương đứng trong gió lạnh một lúc, chỉ thấy Cố Gia Duệ dắt một chiếc xe đạp mới tinh tới, dừng trước mặt Thiện Lương.

Cố Gia Duệ làm như hiến vật quý, nói: “Đẹp trai không? Đây là cái tọa kỵ mới của tôi, mua riêng vì cậu đấy.”

“Vì tôi?” Thiện Lương kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, đùi cậu bị thương, từ giờ cậu cứ ngồi sau xe đi, tôi chở cậu đến trường.”

Thiện Lương nhíu mày: “Chỗ chúng ta thuê cách trường cũng không xa, không cần……”

“Nói nhảm ít thôi.” Cố Gia Duệ đã ngồi lên yên xe, anh quay đầu lại, nói: “Nào, lên xe thôi.”

Thiện Lương thấy anh cố chấp như thế cũng chỉ có thể đi theo ngồi ra sau xe đạp.

Qua một lúc lâu vẫn không thấy Cố Gia Duệ đạp xe.

Thiện Lương đang muốn hỏi một câu thì nghe thấy Cố Gia Duệ đang ngồi phía trước chậc một tiếng, quay đầu nói: “Tay!”

Không chờ Thiện Lương phản ứng kịp thì Cố Gia Duệ đã thô lỗ kéo cánh tay Thiện Lương vòng quanh eo anh: “Ôm chặt một chút. Ông đây là thần xe đấy, ngồi cẩn thận không lại ngã giờ.”

Khóe môi Thiện Lương hơi mím lại, cánh tay bắt chéo ôm lấy vòng eo gợi cảm của Cố Gia Duệ.

Ừm, cách bộ đồng phục vẫn có thể cảm nhận được đường nét của cơ bụng.

Đột nhiên một suy nghĩ xấu xa nảy lên trong đầu Thiện Lương, cậu xoa mạnh vào eo anh.



Cả người Cố Gia Duệ run lên, anh quay đầu lại, cười đáng khinh: “Tên nhóc nhà cậu, đủ chưa, lại dám ăn đậu hũ của tôi!”

“Đừng nhiều lời, lái xe đi.” Thiện Lương thấp giọng nói, đầu dựa vào lưng Cố Gia Duệ.

Cố Gia Duệ hừ cười một tiếng, nói câu “Bao giờ về liền thu thập cậu.” Sau đó đạp xe đi.

Sương mù sáng sớm chưa tan, tầm nhìn có hơi mơ hồ. Hai bên đường có không ít học sinh mặc đồng phục đang chậm rãi đến trường. Không khí trong lành hòa quyện với mùi bánh nướng thơm lừng, cùng với đó là tiếng chuông của xe đạp và tiếng đọc sách mơ hồ nơi xa. Nắng sớm mờ ảo, ngay cả cồng trường cũng tỏa ra hương vị ấm áp dịu dàng.

Thiện Lương nhẹ ngửi mùi hương thoang thoảng trên áo đồng phục của Cố Gia Duệ, cậu ôm chặt eo anh.

Cố Gia Duệ chở Thiện Lương đến trường học, để xe vào nơi gửi xe rồi cõng người lên tầng năm.

Một nửa số học sinh của lớp mười tám đã có mặt trong phòng học, tiếng đọc bài vang lên thưa thớt.

Hai người bọn họ ngồi vào chỗ của mình, đang muốn mở sách ra thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ cao ngạo vang lên: “Tới muộn thế, tối hôm qua hai cậu đã làm gì vậy?”

Thiện Lương ngẩng đầu lên, là Triệu Tư Vũ.

Cố Gia Duệ không muốn đối phó với cô, hừ một tiếng: “Ai cần cậu lo?”

“Tôi cũng lười quan tâm cậu.” Triệu Tư Vũ nhún vai, thuận miệng nói: “Cậu ăn sáng chưa?”

Cố Gia Duệ cũng không ngẩng đầu: “Rồi.”

Bỗng nhiên Triệu Tư Vũ duỗi tay đưa một hộp bánh bao nhỏ đến: “Mấy người con trai các cậu chắc cũng chưa ăn no đâu nhỉ? Chỗ tớ còn mấy cái bánh bao chưa ăn hết.”

Cố Gia Duệ ngẩng đầu, lười nhác mà trả lời, nói: “Tôi không thèm.”

“Cậu không cần à, vậy càng tốt.” Triệu Tư Vũ nâng cằm, bỗng nhiên đưa bánh bao nhỏ tới trước mặt Thiện Lương, ánh mắt trở nên rạng rỡ: “Thiện Lương, cậu ăn giúp tôi đi, được không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv