Thiện Lương nhìn khuôn mặt đẹp trai của Cố Gia Duệ gần trong gang tấc, quay đầu lại một cách mất tự nhiên: “Cậu trêu chọc tôi trước.”
Cố Gia Duệ vươn tay ấn cổ tay Thiện Lương khiến cậu không thể động đậy: “Cậu còn dám lý do à? Vừa nãy cậu làm hại tôi suýt chút nữa xấu hổ trước mặt giáo sư đấy.”
“Tại cậu làm như vậy trước.” Thiện Lương cứng đầu nói: “Có liên quan đến tôi đâu.”
Dứt lời, cậu không chờ Cố Gia Duệ trả lời đã nhân lúc anh không chú ý mà bất ngờ rút tay ra, sau đó tấn công vào huyệt đạo gây ngứa trên eo Cố Gia Duệ khiến cả người anh run lên.
“Cậu còn dám cào tôi!” Cố Gia Duệ nhướng mày cười, trực tiếp cho tay vào áo Thiện Lương, sờ lên phần eo mềm mại của cậu: “Thiện Lương, cậu học hư!”
Thiện Lương vốn là người cực kỳ sợ ngứa, giờ bị Cố Gia Duệ sờ khiến cả người cậu cũng run rẩy theo.
Hai người vừa cười vừa cào cấu, lăn lộn ở trên giường như điên, đột nhiên Thiện Lương nghe thấy tiếng răng rắc giòn tan.
Cậu sửng sốt: “Không xong!”
“Làm sao vậy?”
Cậu vội vàng đẩy Cố Gia Duệ ra, bản thân cũng đứng dậy duỗi tay nhấc chăn lên.
Dầu lan ra làm ố vàng cả chiếc chăn bông và ga trải giường.
Mà mấy con gà nướng…… đã tan xương nát thịt.
Thiện Lương cũng sắp không giữ nổi biểu cảm trên mặt, cậu nghẹn cười, nói với Cố Gia Duệ: “Cậu xem, gà hỏng rồi.”
"Gà của cậu mới hỏng rồi.” Cố Gia Duệ nghe thấy lời chế giễu của Thiện Lương, đáp lại như một con chó săn bị khiêu khích: “Mẹ nó, không ăn nữa.”
“Hay là…… Cứ ăn tạm đi? Cậu đừng lãng phí.” Thiện Lương sống trong cô nhi viện. Từ nhỏ cậu đã được dạy phải biết quý trọng thức ăn, không nên lãng phí.
Cố Gia Duệ ghét bỏ nhấc cái túi gà nát kia lên: “Bây giờ chắc mấy cửa hàng bên ngoài cũng đóng cửa rồi. Ôi trời, chỉ có thể tạm chấp nhận ăn vậy.”
Thiện Lương bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn chiếc giường loang lổ vết dầu mỡ.
Nếu giờ không thu dọn sạch sẽ, e rằng đêm nay không ngủ được.
Cậu lấy tấm chăn bông và ga trải giường dự phòng trong tủ ra, sau đó đưa cho Cố Gia Duệ để anh thay, còn cậu vươn tay vén bốn góc và vuốt phẳng các nếp nhăn một chút.
Trong lúc giúp Thiện Lương, Cố Gia Duệ nhìn sườn mặt cậu, đột nhiên nói: “Này, cậu biết không? Hiện tại cậu á…… giống như vợ tôi vậy, rất hiền lành.”
Tay Thiện Lương không tự chủ được mà run lên.
Sau đó, cậu vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên: “Ai muốn làm vợ cậu, tôi là nam.”
“Cũng đúng.” Cố Gia Duệ vui vẻ gật đầu, nói: “Nếu cậu là nữ thì tốt rồi, đêm nay tôi sẽ xuống tay với cậu ngay, sau khi tốt nghiệp xong thì chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. Thật tốt!”
Rõ ràng đó là những lời nói rất ái muội nhưng Thiện Lương nghe mà lòng chua xót.
Cậu vĩnh viễn sẽ không phải trở thành một người phụ nữ.
Những lời Cố Gia Duệ nói cũng vĩnh viễn sẽ chỉ là ảo tưởng không có khả năng thực hiện được.
Những lời nói vô tâm của anh đối với cậu như việc vừa được ăn một viên kẹo lại vừa bị dao cứa vào, ngọt ngào và đẫm máu.
Sau một lúc im lặng, cậu ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Cậu ảo tưởng vừa thôi!”
Cố Gia Duệ nhún vai không nói chuyện.
Dọn dẹp xong giường đệm, hai người một trước một sau đi vào phòng tắm rồi mặc áo ngủ bước ra, nằm ở trên giường dựa vào nhau, vừa ăn gà rán uống bia, vừa xem phim kinh dị.
Đối với hai người thì bộ phim kinh dị này thật sự quá chán. Xem được nửa chừng thì mí mắt của Cố Gia Duệ đã bắt đầu chập chờn.
Thiện Lương đẩy anh: “Ngủ rồi à?”
Cố Gia Duệ lập tức tỉnh táo lại, phẫn nộ tắt bộ phim kia đi: “Mẹ nó, phim gì mà chán ngắt.”
Dứt lời, anh cầm bao nilon bia kéo Thiện Lương ra ngồi ở ban công nhỏ cũ kỹ của căn nhà.
“Vẫn là không khí ở bên ngoài thoải mái hơn.” Cố Gia Duệ nheo mắt, mở lon bia tu ừng ực, hầu kết lăn lộn lên xuống, cả người tràn ngập hormone nam tính trong giai đoạn chuyển tiếp của thanh thiếu niên và nam giới: “Nào uống chút đi.”
Nói xong, anh ném một lon bia về phía Thiện Lương.
Thiện Lương cầm lấy nó bằng cả hai tay, cậu mở ra, cũng bắt đầu uống.
Nét mùa thu càng rõ rệt hơn, gió cũng dần trở lạnh.
Dưới bầu trời đêm bao la và tối đen có muôn ngàn ngọn đèn sáng rực rỡ.
“Tiệc chúc mừng lần này còn chưa đủ tốt.” Cố Gia Duệ nhắm mắt lại, lười biếng nói: “Lần sau đợi sinh nhật của cậu đến, tôi sẽ làm tốt hơn.”
"Sinh nhật tôi à?” Thiện Lương cười một tiếng: “Sinh nhật của tôi thì có cái gì đáng chúc mừng? Chỉ là ngày giả, ngày sinh nhật của tôi..... Đến chính tôi cũng không biết.”
Năm đó, Thiện Lương bị mẹ ruột ném ở trước cửa cô nhi viện, không có tên hay họ. Khi đăng ký hộ khẩu thì bà nội ở cô nhi viện coi ngày đó là ngày sinh của cậu.
Ngày sinh cứ như vậy được in trên thẻ căn cước, nhưng Thiện Lương biết đó là giả.
Cố Gia Duệ thấy mình lỡ lời cũng trầm mặc giống cậu.
Trên ban công yên tĩnh một lúc lâu, đột nhiên anh nghe thấy Thiện Lương nói: “Nếu trở lại hai mươi năm trước, cậu sẽ làm gì?”
Cố Gia Duệ nhẹ nhàng cười: “Hai mươi năm trước à, chắc tôi vẫn còn là chất hữu cơ.”
“Nếu có thể quay lại hai mươi năm trước.” Thiện Lương thở dài nhẹ: “Tôi hy vọng rằng người mẹ mà tôi chưa từng gặp mặt kia đùng gả cho người bố mà tôi cũng chưa từng gặp ấy, như vậy thì họ cũng sẽ không sinh ra tôi.”
Cậu uống một ngụm bia, dạ dày nóng như lửa đốt, đôi mắt hơi cay vì gió thu thổi tới: “Tôi…… Thật ra không muốn đến thế giới này một chút nào."
……
Lời tác giả:
Ngay bây giờ:
Cố Gia Duệ: Nếu cậu là phụ nữ hãy làm vợ tôi.
Một lúc sau:
Cố Gia Duệ: Thiện Lương, hôm nay tôi phải công nhận cậu là vợ tôi. Lại đây, tôi qua bên cậu!......
Chuyện gì xảy ra khi cậu là đàn ông. Cậu là đàn ông thì phải làm vợ tôi, ngoan ngoãn đến đây nằm nhanh. Nghe lời tôi cởi hết, tốt đến đây nào~~~
……
Khi hai con người này thực sự ở bên nhau, tôi sẽ viết câu chuyện làm máu mũi phùn trào. Hahaha ಡ ͜ ʖ ಡ( ꈍᴗꈍ)
Đừng quên đăng nhập. Sau khi đăng nhập nhớ cho phiếu đề cử nha ~~~