Giữa trường học và phụ huynh còn có một thứ tên là thiết bị truyền tin của trường học.
Cái thứ này có tác dụng chính là chỉ cần có thành tích của bất cứ môn nào, nó sẽ lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà gửi đến điện thoại của phụ huynh ngay lập tức, nó có hiệu quả như loại học sinh thích mách lẻo với giáo viên trong cái trường này.
Không hề ngoài ý muốn, Cố Gia Duệ vừa mới dùng thực lực đoạt được hạng năm từ dưới lên trên, bởi vì cái thứ ứng dụng truyền tin của trường kia mà đêm hôm đó anh bị gọi trở về nhà họ Cố.
Ập xuống chính là một đống lời phê bình nghiêm khắc.
Sau khi phê bình xong, bố anh bày ra vẻ mặt hận sắt không thành thép, lại chém đinh chặt sắt mà làm bảo anh phải nghe theo yêu cầu của giáo viên dọn ra ngoài ở, dành nhiều thời gian cho việc học.
Cố Gia Duệ đồng ý, nhưng mà anh đề ra yêu cầu muốn mang Thiện Lương ra ngoài ở cùng.
Bố anh trầm tư một lúc, đồng ý.
Thiện Lương và Có Gia Duệ quen biết nhau mười năm, nhân phẩm không tồi, học tập cũng tốt, nhưng mà tính cách có hơi lạnh lùng.
Hai người bọn họ sống cùng nhau có lẽ sẽ khích lệ Cố Gia Duệ chú tâm vào việc học.
Tay chân của quản gia nhà họ Cố vô cùng nhanh nhẹn, ngày hôm sau đã thuê được một căn nhà trong khu dân cư cạnh trường.
Chạng vạng, lúc Cố Gia Duệ và Thiện Lương đến với đồ đạc trên lưng, chủ nhà cười hì hì đưa chìa khóa cho Cố Gia Duệ: “Bên trong đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, một số đồ vật cần thiết cũng được đặt mua theo yêu cầu rồi tới mời vào mời vào.”
Cố Gia Duệ nhận chìa khóa, gật đầu, mở cửa ra nhìn vào trong.
Không gian trong căn nhà này không tính rộng, có nhà tắm riêng với phòng bếp, cửa sổ kiểu cũ nhìn qua có hơi đã mấy năm. Trừ mấy cái này ra thì còn có hai chiếc giường, điều hòa, máy sưởi, giá sách, đèn bàn…… Đầy đủ mọi thứ.
Chủ nhà đứng ở cửa: “Cậu cứ nhìn trước đi, nếu cần gì thì tới tìm tôi.”
Thiện Lương quay đầu, lễ phép mà đáp lại, nói: “Cảm ơn.”
Chủ nhà nở nụ cười đi xuống lầu, chỉ còn lại Thiện Lương cùng Cố Gia Duệ ở trong phòng.
Cố Gia Duệ dạo quanh một vòng cả căn nhà này, cau mày: “Có hơi nhỏ.”
Thiện Lương bỏ chiếc ba lô trên lưng mình xuống, nói: “Đủ lớn rồi, tôi ở đây là để học chứ không phải tới làm chuyện gì khác, không gian trong căn nhà này đủ lớn rồi.”
Dường như Cố Gia Duệ vẫn không hài lòng, anh đi đến bên cạnh một chiếc giường, ngả người nằm xuống, than một tiếng: “Giường còn tốt, rất mềm mại.”
Thiện Lương nhẹ nhàng cười một cái, mở ba lô của mình ra rồi chuẩn bị sắp xếp đồ đạc.
“Nhưng mà giường hơi nhỏ.” Cố Gia Duệ đứng dậy, ánh mắt đánh giá kĩ càng hai chiếc giường này.
Sau đó bỗng nhiên anh vươn tay, dùng sức đẩy hai cái giường sát vào nhau.
Hai chiếc giường nhỏ ngay lập tức hợp thành một cái giường đôi to rộng.
“Như vậy tốt hơn nhiều.” Cố Gia Duệ khoe khoang, nhướng mày: “Về sau chúng ta cứ ngủ như vậy thôi, hửm?”
Lông mày Thiện Lương nhăn lại: “Như vậy không tốt lắm.”
“Không ổn cái gì mà không ổn.” Cố Gia Duệ bá đạo không cho Thiện Lương cự tuyệt: “Cứ quyết định như thế đi, ngủ chung một cái giường thì sao, cậu cũng không phải con gái.”
Không phải con gái thì không cần kiêng kị à?
Tên Cố Gia Duệ thẳng nam ngu ngốc này, chẳng lẽ cậu ta không biết đến chuyện đồng tính luyến ái sao?
Thiện Lương phản bác dữ dội trong lòng.
Nhưng mà…… Tuy trên mặt và ngoài miệng cậu tỏ ra không tình nguyện nhưng cũng không cự tuyệt.
Có lẽ……
Có lẽ trong lòng cậu có hơi xao động và mừng thầm đi.
Cố Gia Duệ tiến đến bên cạnh Thiện Lương: “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta dọn đến căn phòng nát này, tôi cảm thấy vẫn nên mở tiệc chúc mừng đi.”
Thiện Lương lật cái ba lô lại, cúi đầu sắp xếp bài thi và sách vở của mình cẩn thận: “Cậu muốn chúc mừng như thế nào?”
Khóe môi Cố Gia Duệ nhếch lên, đột nhiên đứng dậy: “Cậu chờ một lát.”