Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 90: (1): NGOẠI TRUYỆN 1



Trong một tuần mỗi ngày đều phải đến bệnh viện chờ kết quả, phải nói là những ngày đó là những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời của Tần Tình.

Hầu như mỗi lần nhắm mắt lại, tất cả những gì cô lo lắng đều là —— không biết có nhìn thấy ánh nắng và gió vào buổi sáng mai hay không.

Chỉ đến lúc này, cô mới nhận ra rằng mỗi hơi thở đều rất đáng quý.

Tần Tình vùi mình vào trong chăn bông mềm mại trên chiếc giường lớn của khách sạn, nhắm mắt lại.

Cô nhớ rằng ai đó có nói cái chết là một giấc ngủ vĩnh hằng.

Điểm khác biệt duy nhất chính là mỗi một đêm trước khi vào giấc ngủ, không ai cảm thấy sợ hãi hay khủng hoảng —— mỗi người đều vững chắc tin rằng mình có thể nhìn thấy bình minh ngày mai và những tia sáng rực rỡ của mặt trời.

......Nhất định là rất đẹp.

Tần Tình ôm chặt chăn, cuộn thân thể, nghĩ thầm.

......Dòng thời gian trôi qua thật chậm, khi không có việc gì để làm, cô liền tra cứu thông tin về bệnh ung thư máu trên mạng, khi đó cô vô tình bấm vào một bài đăng ở giữa.

Bài đăng của một cô gái nhỏ năm nay mới chỉ học sơ trung, nhưng khác với các bạn đồng trang lứa vô tư khác, cô bé đã được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.

Thấy cô gái nhỏ rất lạc quan kể lại quá trình điều trị của bản thân mình, nói rằng sau khi khỏi bệnh cô bé sẽ nuôi một con mèo nhỏ mà mình đã mơ ước từ rất lâu......Tần Tình cũng cảm động.

Hầu như tất cả mọi người đều biết rằng cô gái nhỏ này khó có thể có được một tương lai tươi sáng như cô bé tưởng tượng —— ngay cả chính cô bé cũng hiểu rõ điều đó.

Nhưng cô gái nhỏ vẫn nói rằng bản thân tin tưởng chính mình có thể tốt lên.

Khi đã khỏe lại, cô bé muốn có một con mèo, muốn trồng một ít hoa, muốn được yêu đương, muốn đi du lịch thế giới.......

Lúc đó Tần Tình đang ngồi trong phòng bệnh truyền dịch ở bệnh viện cấp ba thành phố T, từng giọt thuốc tăng bạch cầu trong túi truyền dịch được treo trên đỉnh đầu nhỏ từng giọt truyền vào cơ thể từng chút một.

Mùi thuốc sát trùng bao quanh cánh mũi. Bầu trời bên ngoài trong xanh và sáng sủa, thỉnh thoảng có một hai chú chim hót xuyên qua chiếc cửa sổ nho nhỏ.

Có chút muốn bật khóc, nhưng cô vẫn mỉn cười.

.......Thật tốt.

Tuổi còn nhỏ mà đã phải đối mặt với những chuyện không cam lòng như vậy, cô bé ấy vẫn còn có thể nói "muốn nuôi mèo muốn trồng hoa muốn yêu muốn đi du lịch khắp thế giới".........Thật tốt.

Có thể sống, hơn nữa được sống ở "phía trước", thật sự rất tốt.

Ngay giây phút này, Tần Tình thật sự có chút hối hận.

Cô nghĩ rằng buổi tối mấy ngày trước gửi cái tin nhắn ấy đi là do bản thân quá xúc động.

Nếu đây thật sự là những ngày cuối cùng của cuộc đời, thật sự cô còn có rất nhiều điều muốn nói hơn thế.

TầN Tình nghĩ rằng bản thân mình có thể ích kỷ một chút, chỉ cần một chút........Nói cho người mà cô cảm thấy sợ hãi.

Nói với người ấy rằng........Em nhớ những giây phút có anh bên cạnh rất nhiều.

Chỉ là sau nhiều ngày chờ đợi vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm hay một cuộc gọi đến nào, sự hối hận của Tần Tình cũng dần dần phai nhạt.

Dù đây có phải là ngày cuối cùng hay không thì cũng rất quan trọng và đẹp đẽ, không riêng gì một người.

Mà những điều cô muốn làm, cũng không phải chỉ có riêng một người kia.

......Nếu cô khỏe lại, cô sẽ muốn làm gì?

Mang theo suy nghĩ cùng với nụ cười ngọt ngào như vậy, ý thức của Tần Tình dần dần chìm vào trong giấc mộng đẹp.

..................

Ngày Tần Tình đi lấy kết quả kiểm tra cuối cùng, hiếm khi thành phố T có thời tiết tốt.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi vào bàn làm việc, sờ con chuột kiểm tra hồ sơ trên máy tính, cuối cùng tìm thấy báo cáo xét nghiệm máu mới nhất của Tần Tình.

Vị bác sĩ này đã ngoài 30 tuổi, lần trước Tần Tình được bạn cùng phòng đưa vào phòng cấp cứu, anh ta chính là người khám bệnh.

Hầu hết tất cả bác sĩ ở bệnh viện lớn đều đã quen nhìn thấy sinh tử, tuy bác sĩ này nhìn tuổi còn trẻ nhưng tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Trước khi chuyển từ bệnh viện trường đến, đối mặt với lời khuyên "kiến nghị nên đi kiểm tra hạch bạch cầu có tình huống sưng lên hay không", vị bác sĩ trẻ tuổi này cũng không có biểu tình gì, một chút kinh ngạc cũng không thấy.

Anh ta vô cùng bình tĩnh nhắc tới tình huống có khả năng xảy ra với Tần Tình cho Lê Tĩnh Hà, giải thích thời gian công tác của mình, nhắc Tần Tình phải thường xuyên tái khám định kỳ để có báo cáo kết quả mới nhất mỗi ngày, như vậy anh ta có thể theo dõi tình hình.

Hôm nay là ngày cuối cùng, kết quả tốt hay xấu sẽ được thông báo trong ít phút nữa, tâm trạng của Tần Tình lại vô cùng bình tĩnh, nhưng Lê Tĩnh Hà đã nắm chặt bàn tay của cô, mồ hôi nhễ nhại.

"Bác sĩ." Giọng của Lê Tĩnh Hà hơi trầm xuống: "Bác sĩ có thể chắc chắn về tình trạng của con tôi không?"

".......Ân." Bác sĩ nói xong liền dời tầm mắt tới kết quả kiểm tra, trên khuôn mặt vô cảm nở một nụ cười: "Mức độ bạch cầu đã được khôi phục, cũng không có vấn đề gì lớn."

Ngay khi những lời này nói ra, Lê Tĩnh Hà cũng thở phào một hơi, bàn tay đang nắm chặt Tần Tình cũng run run.

Đợi trấn tĩnh hai giây, Lê Tĩnh Hà hoàn toàn lấy lại được tinh thần.

Bà nắm chặt túi xách của mình, gật gật đầu với bác sĩ và nở một nụ cười ——

"Cảm ơn bác sĩ, hai ngày qua đã làm phiền rồi."

"Không có gì, tất cả đều là công việc của tôi."

Bác sĩ kia vẫy vẫy tay, sau đó nhìn về phía Tần Tình đang ngồi một bên thần sắc có chút mờ mịt: "Thân thể cô gái nhỏ rất yếu ớt, nên vận động rèn luyện thêm nhiều —— lần này bạch cầu bị giảm xuống hẳn là do nhiễm virus."

"Được, cảm ơn bác sĩ....."

Lê Tĩnh Hà lặp lại mấy lần, lúc này mới kéo Tần Tình đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi ngồi trên xe trở về tới khách sạn, thời điểm về phòng, Tần Tình mới khôi phục tinh thần.

"....... Mẹ ơi, con không có chuyện gì phải không?"

"Đúng vậy." Lê Tĩnh Hà thở hắt ra, lắc đầu cảm thán: "Mấy ngày nay con làm mẹ sợ tới mức không nhẹ."

Bên này Lê Tĩnh Hà còn chưa nói xong, điện thoại trong túi liền vang lên.

Bà cau mày nhìn cái tên hiển thị trên điện thoại, sau đó tiếp nhận, đi qua một bên nói chuyện với tốc độ cực nhanh với người bên kia.

Vài phút sau, Lê Tĩnh Hà cúp máy, quay trở lại với bộ dạng như không có chuyện gì.

Tần Tình duỗi tay giữ bà lại.

"Mẹ."

"Ân? Còn có chỗ nào không thoải mái sao?"

".......Không phải." Tần Tình lắc lắc đầu.

Cô rũ mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay Lê Tĩnh Hà, sau đó mới ngẩng đầu lên mở miệng nói: "Con biết trong tuần này mẹ đã đẩy rất nhiều công việc để đến đây, cho dù hiện tại có trở về làm việc thì cũng sẽ rất vội vàng —— hơn nữa con đã không có việc gì, tung tăng nhảy nhót, bây giờ có đi xuống chạy 8000m cũng không có vấn đề. Cho nên......."

Cô dừng lại, cười khẽ, khóe mắt hơi cong cong: "Cho nên mẹ cũng nhanh chóng trở về xử lý công việc quan trọng của mình đi?"

Lê Tĩnh Hà rất muốn kiên trì ở lại, nhưng cuộc gọi đến gần đây gấp gáp khiến bà không thể phản kháng.

Bà cau mày nhìn Tần Tình: "Tiểu Tình, con thật sự không cần mẹ ở lại đây chăm sóc con hai ngày? Nhưng việc kia đều là chuyện nhỏ, không thể so với con ——"

"Thật sự con không sao."

Tần Tình quơ quơ điện thoại của mình, giao diện chính là group chat các bạn cùng phòng của cô đang vui mừng khôn xiết vì cô đã bình phục.

——

"Con cùng có vòng tròn bạn bè nhỏ mà. Cho nên mẹ đừng lo lắng, con có thể tự chăm sóc tốt cho mình."

Lê Tĩnh Hà lúc này mới khó khăn gật đầu.

.......................

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv