Bước chân Văn Dục Phong dừng lại, phía sau lưng hắn liền cứng đờ.
Hai giây sau hắn nâng tầm mắt lên, một lần nữa lôi kéo cô gái nhỏ nhanh chóng ra ngoài.
Chỉ là giây tiếp theo, từ chỗ tay trái của hắn truyền tới một lực cản.
Văn Dục Phong ngẩn ra, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ ở phía sau mình.
Cùng lúc đó Tần Tình cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Đôi mắt cô gái nhỏ trong suốt sạch sẽ, mang theo thủy quang rạng rỡ ——
"Ngày đó anh với Lâm Văn Thao nói những chuyện này sao?"
Văn Dục Phong thâm trầm nhìn Tần Tình hai giây, di chuyển tầm mắt: "Không phải..... Đi thôi."
Chưa kịp bước đi thì tay trái của hắn lại truyền tới một lực kéo.
"Cho nên bởi vì cái này, từ ngày đó trở về sau tâm tình của anh lại kém như vậy? —— hắn cũng là nói như vậy với anh?"
"........"
Văn Dục Phong thở dài, cười như không cười quay người lại, ánh mắt rũ xuống.
Hắn thừa nhận, thoạt nhìn cô gái nhỏ đơn thuần, rất nhiều thời điểm cô ấy biết rất rõ khiến cho hắn không có cách nào chống đỡ được.
Từ lúc Văn Dục Phong trầm mặc thì Tần Tình đã biết được đáp án.
Cô chậm rãi buông lỏng tay ra.
"Em đã biết...... Anh chờ em một chút, Văn Dục Phong."
Nói xong, Tần Tình không đợi nam sinh đáp ứng, liền xoay người chạy về phía khu nghỉ ngơi.
Lúc này thân thể ép không ra một thể lực, như là một loại tức giận bồng bột đáng yêu.
Những lời nói vui đùa cứ luẩn quẩn khắp trong đầu Tần Tình, cảm xúc phẫn nộ vọt lên não, ánh mắt và biểu tình của cô càng lúc càng lạnh lẽo.
Với trạng thái tinh thần thấp như vậy, Tần Tình một hơi chạy tới khu nghỉ ngơi, ngừng lại ở trước mặt những người đó.
Thời điểm dừng lại, cô gái nhỏ không nhịn được, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, chống đầu gối thở phì phò.
Nguyên bản Tần Tình đột nhiên xuất hiện làm cho nhóm học sinh đều kinh ngạc, nhịn không được nở nụ cười.
Nghe thấy tiếng cười kia, mặt Tần Tình vô biểu tình chống đầu gối, chậm rãi đứng thẳng người dậy.
"Thành tích học tập của các cậu rất tốt sao?"
Âm thanh của cô gái nhỏ giữa đầu thu ban đêm trong sân thể dục trống trải mang theo một loại hờ hững lạnh lẽo.
Nhóm học sinh bị hỏi như vậy liền sửng sốt một chút.
Thành tích của bọn họ dĩ nhiên xếp hạng chót mỗi ban, càng không thể so với cô gái nhỏ trước mắt này.
Chẳng qua trong nhóm có người phản ứng nhanh, rất nhanh liền hiểu rõ mục đích của cô gái nhỏ.
Người nọ có chút kiêng kị nhìn về phía Văn Dục Phong một cái, chẳng qua nghĩ tới đối phương chỉ có 1 mình, còn mình thì còn có đám bạn, hắn liền mở miệng nói cười mang theo một tia châm chọc: "Ít nhất so với cái vị cả ngày trốn học đánh nhau thành tích vĩnh viễn luôn đếm ngược thì vẫn tốt hơn đi?"
Tầm mắt Tần Tình nhìn nhóm học sinh một vòng, cuối cùng ngừng lại trên người mới vừa nói kia.
"Thành tích của cậu tổng lại chiếm được bao nhiêu phần trăm?"
Thời điểm cô gái nhỏ nói chuyện, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, động tác có chút nghịch ngợm đáng yêu.
Nhưng mà biểu tình cùng với ánh mắt hờ hững kia càng làm cho người khác cảm thấy phía sau lưng đều lạnh toát cả người.
Người nọ nghẹn lại: "...... Đại khái sau mười..... mười phần trăm đi." Nghẹn trong chốc lát hắn đành cắn răng cười: "Nhưng như thế thì sao, Văn Dục Phong chẳng lẽ không phải ở phía sau 5%?"
Tần Tình bày ra bộ dạng "chấp nhận", gật gật đầu:
"Thi 10 điểm còn đắc ý cười nhạo người khác 5 điểm, vẫn không thi lại người đạt điểm tuyệt đối trước mặt?"
Tần Tình dừng lại, ra vẻ tò mò chớp chớp mắt: "Là giáo viên toán cho cậu dũng khí sao?"
Người nọ thẹn đến mặt đỏ cả lên: "Chuyện này cùng cô có liên quan gì ——"
"Tuy rằng thành tích của tớ bằng nhau." Tần Tình trực tiếp đánh gãy lời nói của đối phương, " Nhưng dạy toán học tiểu học không thành vấn đề —— ví dụ như 100 giảm 10 cùng với 10 giảm 5 thì cái nào lớn, nga..... Nói như vậy hẳn không tính là tiểu học, chỉ có thể tính là nhà trẻ nhỉ?"
Người nọ rốt cuộc cũng áp không được, đột nhiên đứng lên: "Tôi thấy cô là nữ sinh nên mới không cùng cô so đo, cô đừng quá ——"
"Đừng quá cái gì?"
Một âm thanh lười biếng bổng dưng vang lên.
Đám học sinh theo bản năng nhìn qua.
Nguyên bản nam sinh còn đang đứng bên kia không biết lại đây từ khi nào, một tay hắn đút túi quần, cười như không cười nâng tầm mắt, lười biếng liếc nhìn người nọ.
Cùng với ngữ điệu lúc nãy hoàn toàn tương phản, đôi mắt nam sinh lạnh lẽo lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Cảm xúc dưới đáy mắt không chút độ ấm, làm cho mọi người ở đây nhịn không được mà nghiêm túc.
Y như là bị một con thú dữ theo dõi, mấy học sinh không hẹn đều cảnh giác mà đứng dậy, đáy mắt bọn họ lóe lên một tia sợ hãi.
Văn Dục Phong không để bụng, môi cong lên, nụ cười mang vài phần nguy hiểm.
Đôi chân dài của hắn tiếp tục đi tới chỗ mấy người ngồi ở bậc thang.
Mấy học sinh lúc này càng giống như bị hung thú theo dõi mà bắt đầu hoảng loạn.
Văn Dục Phong có thể làm đại ca Nhất trung, không thiếu người trong đám bọn họ đã từng có xung đột. Thân thủ người này so với ai khác bọn họ đều rõ ràng.
Mà đúng lúc này, Tần Tình đột nhiên chạy tới bên cạnh, gọi Văn Dục Phong trước mặt sau đó ngẩng đầu lên:
"Em nhớ rõ đã nói rồi —— nếu miệng vết thương của anh lại nứt ra thì em sẽ làm như thế nào."
Khí thế quanh thân nam sinh đang hừng hực bỗng dưng cứng lại.
Qua hai giây, Văn Dục Phong mới bất đắc dĩ rũ mắt nhìn cô gái nhỏ:
"Không nhất định sẽ nứt ra."
Vừa nghe lời này, đôi mắt của Tần Tình trợn tròn, duỗi tay giữ chặt cánh tay trái của nam sinh, cô không nói hai lời liền túm người trở về.
Ánh mắt của Văn Dục Phong chợt lóe lên, cuối cùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn cái người mở miệng nói đứng ở giữa kia.
Sau đó hắn liền bất đắc dĩ rời đi cùng cô gái nhỏ.
Sau một lát hai người đã tới bên ngoài sân thể dục.
Tần Tình đi phía trước liền dừng bước chân lại.
Sau đó cô xoay người lại, ngẩng đầu yên lặng nhìn Văn Dục Phong.
"Em sẽ không lui tới với cái người ở ban bảy kia."
Tần Tình nắm lấy ngón tay.
"Hắn không bằng anh."
Tần Tình nói xong, lúc sau liền lắc lắc đầu.
"Không, bọn họ đều không xứng để so sánh với anh —— anh là tốt nhất."
..........................
Mn đọc đoạn cuối này có cảm tưởng gì không??
Chứ edit xong khúc này đầu mình toàn màu hồng o(≧v≦)o
(Nắm lăn qua lộn lại //^_^//)
Chương này mình tặng cho bạn (ThanhTuyn182). Năm mới vui vẻ!!!