Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 17



Buổi chiều ngày hôm sau, Đường Thuần đang vơ vét những món ăn ngon để chuẩn bị cơm tối cho "ông cố nội" Phó, nhưng mà vừa mới vào phòng bếp không bao lâu thì đã bị ông Lý mời ra ngoài với nụ cười trên môi.

Trong lòng Đường Thuần thấy hơi nghi ngờ, cô còn chưa bỏ con dao làm bếp trong tay xuống mà đã đi ra ngoài: "Quản gia Lý, có chuyện gì sao?"

Nụ cười trên gương mặt quản gia Lý cực kỳ hiền hậu, hiền hậu đến nỗi khiến Đường Thuần thấy hơi không được tự nhiên.

"Cậu chủ tìm cô có việc, buổi chiều cô cũng không cần phải bận làm việc khác đâu." Ông Lý nói, mí mắt sụp xuống do tuổi tác đã che mất một nửa con mắt, cũng chặn đi thứ ánh sáng chứa đầy ý tứ sâu xa trong đôi mắt ông ấy.

"Có việc? Có chuyện gì gấp sao?" Đường Thuần hơi hoảng hốt, dù sao thì trước đây lúc Phó Hạo Nguyệt rảnh rỗi không có gì làm thì anh cũng sẽ không tìm cô, tuy nói rằng anh là một người có vẻ khó hầu hạ, nhưng nhìn từ một góc độ khác mà nói thì hình như cũng không hẳn vậy, ngày thường đến buổi chiều là anh sẽ ở lì trong phòng sách cả buổi, không làm gì không bắt bí, cô cảm thấy rất thoải mái.

Chỉ là hôm nay anh lại vô duyên vô cớ gọi cô tới, khiến Đường Thuần có hơi thấp thỏm bất an.

Chẳng lẽ là cô đã làm sai chuyện gì à? Chắc không đến nỗi trừ lương cô đâu đúng không?

"Không có chuyện gì đâu, không cần lo lắng, sự thể hiện trong công việc của cô khiến cậu chủ thấy khá hài lòng." Ông Lý sợ Đường Thuần hiểu lầm nên an ủi cô.

Chỉ là lời này đi qua tai Đường Thuần lại càng khiến cô thấy cảnh giác và hoảng sợ hơn... Cái cảnh này có gì khác so với cảnh nhân viên quản lý nói với nhân viên trước khi sa thải người ta đâu?

"A... À, được thôi." Đường Thuần chậm chạp trả lời một câu, sau đó cô cũng đi về phía phòng sách, chỉ mới đi được hai bước thì đã bị ông Lý cản lại.

"Ôi ôi, không phải là ở phòng sách, ở bên tay trái cơ." Ông Lý chỉ hướng cho Đường Thuần: "Cô cứ đi thẳng theo hướng này, đi đến phía trong cùng là được."

Đường Thuần nhìn theo hướng ông Lý chỉ, đầu óc chẳng hiểu ra sao.

Đó là lãnh thổ mà cô chưa bao giờ đặt chân qua.

Nhà họ Phó quá lớn, lớn đến mức Đường Thuần đi dạo lang thang thôi cũng thấy mỏi. Lần đầu tiên ông Lý dẫn cô đi làm quen cảnh vật xung quanh cũng chỉ đi xem rất đại khái, có rất nhiều gian phòng cũng chỉ nhìn lướt qua chứ không vào xem, mà trùng hợp là Đường Thuần cũng không thấy hứng thú lắm, thế nên với Đường Thuần mà nói, hầu hết những nơi trong nhà họ Phó tựa như một cung điện thu nhỏ thế này cũng rất xa lạ với cô.

"Được... Vậy tôi qua đó ngay đây." Đường Thuần đồng ý vô điều kiện, cô quay người đi theo hướng bên tay trái, nhưng mà chưa đi được mấy bước đã nghe thấy ông Lý nói: "Ôi chao, chờ một chút."

Đường Thuần ngơ ngác quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt nửa cười nửa không của ông Lý.

"Dù gì trước khi đi tìm cậu chủ thì cô cũng nên bỏ con dao làm bếp xuống trước đã?"

"..."

Đường Thuần cúi đầu nhìn thoáng qua con dao ngay trong bàn tay phải của mình thì lại càng hoảng sợ hơn, toàn thân cô cũng tỉnh táo hơn nhiều, đến cả lòng bàn chân cũng dâng lên cảm giác xấu hổ.

Nếu như cầm cái này đi tìm "ông cố nội" Phó thật thì chỉ sợ đến lúc đó sẽ xảy ra hiểu lầm lớn mất.

Đi tới đi lui một hồi, cuối cùng Đường Thuần cũng bình tĩnh lại, sau khi đặt dao làm bếp xuống thì đi về phía mà ông Lý chỉ.

Đường Thuần đứng trước cửa, hít sâu hai hơi, trong lòng bắt đầu tính toán, nếu như Phó Hạo Nguyệt đề nghị sa thải cô thì nhất định cô phải nhận được một khoản bồi thường, cũng không biết là trọng tài lao động có quan tâm đến chuyện này hay không.

"Cốc cốc cốc", Đường Thuần gõ cửa phòng, ngay sau đó, giọng nói rất có từ tính của ngài Phó vang lên qua cánh cửa...

"Vào đi."



Đường Thuần cẩn thận mở cửa ra, nhưng lại bị màu sơn đen thùi lùi bên trong căn phòng làm cho hoảng sợ.

Hôm nay mặt trời chiếu sáng rực rỡ, toàn bộ ngôi biệt thự từ trong ra ngoài đều được ánh nắng chiếu rọi bừng sáng, mà không hiểu vì sao căn phòng này lại bị kéo kín rèm cửa sổ, như là rất sợ ánh nắng lọt vào trong vậy.

Đường Thuần ngẩng đầu liếc nhìn chiếc máy chiếu treo phía trên nóc, rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua màn hình lớn ở phía đối diện, lúc này mới chợt nhận ra căn phòng này dùng để làm gì.

"Đứng ngây người ở đó làm gì?" Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nói, như là không hài lòng trước sự chểnh mảng của cô gái.

Đường Thuần nghe thấy giọng nói quen thuộc thì bấy giờ mới như lấy lại tinh thần, cô đưa mắt nhìn ngài Phó.

"Ông chủ, ngài tìm tôi có chuyện gì?"

Được Thuần không ngờ rằng trong nhà họ Phó lại còn có cả một rạp chiếu phim tại gia, không gian còn lớn hơn cả một rạp chiếu phim tư nhân đôi chút, ở chính giữa có hai cái ghế sô pha mát-xa, ngồi lên trông có vẻ cực kỳ thoải mái.

Lúc này Phó Hạo Nguyệt đang ngồi trên chiếc ghế mat-xa ở phía bên phải, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu sáng giản dị, thiết kế cổ chữ V che đi một nửa phần xương quai xanh, lúc này nhìn anh từ góc nghiêng, con ngươi đen thấp thoáng lấp lánh, thật sự trông có đôi phần đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no.

Ngay sau đó, người đàn ông khẽ hất cằm về phía chiếc sô pha đơn khác, sau đó chẳng biết anh lấy từ đâu ra một cặp kính gọng vàng, từ từ đeo vào, rồi đưa một tay chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: "Ngồi xuống đi."

Đường Thuần:?

Trong thoáng chốc, Đường Thuần thật sự không hiểu rốt cuộc là cái ông cố nội này muốn làm cái gì, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn bước tới ngồi trên ghế sô pha mát-xa, chờ chỉ thị tiếp theo của Phó Hạo Nguyệt.

Hôm nay quả thật là một ngày nắng đẹp, căn phòng mờ tối lúc ban đầu cũng trở nên sáng sủa hơn nhiều sau khi mở rộng cánh cửa phòng ra, lúc này Đường Thuần đang ngoan ngoãn làm theo chỉ thị mà ngồi xuống ghế sô pha, nhưng cô lại quên đóng cửa lại.

Phó Hạo Nguyệt cau mày, quay đầu nhìn ánh mắt ngây thơ trong đôi mắt lờ mờ của Đường Thuần, anh khẽ thở dài một hơi, rồi nói: "Đóng cửa lại."

Hình như lúc này cô mới hiểu ra ý đồ của Phó Hạo Nguyệt, có lẽ là anh thấy xem phim một mình thì buồn chán quá nên mới bắt cô làm công cụ hình người.

Hôm qua Đường Thuần vừa mới xem phim xong, nên hôm nay cũng không có mấy hứng thú, huống chi cô cảm thấy sở thích xem phim của cô và Phó Hạo Nguyệt cũng không giống nhau.

Trong lòng cô thầm chống cự, nhưng cơ thể vẫn ngoan ngoãn đi đóng cửa lại.

Ngay khoảnh khắc khi cửa bị đóng lại, mọi nguồn sáng đều bị cướp đi, không gian lập tức trở nên bịt kín, chỉ có ánh sáng khúc xạ từ màn hình máy chiếu rọi vào hai chiếc ghế sô pha.

Đường Thuần rón rén ngồi lại xuống ghế mát-xa, không đợi cô kịp định hình lại thì bộ phim đã tự động phát, bắt đầu bằng một dòng chữ Latinh, khiến Đường Thuần lập tức cảm thấy rất không ổn.

Quả đúng như dự đoán, bộ phim này là một bộ phim về văn học nghệ thuật rất nghiêm túc, nghệ thuật đến mức Đường Thuần vừa xem chưa được mười phút đã cảm thấy buồn ngủ.

Bộ phim này là một bộ phim hay, đạt được không ít các giải thưởng quốc tế lớn, khám phá những điều mà không phải người bình thường sẽ khám phá... Như triết học, cuộc sống, và bản chất con người.

So với Đường Thuần đang buồn ngủ thì Phó Hạo Nguyệt ngồi bên cạnh cô lại trông có vẻ khá hứng thú, cũng không biết là vì bộ phim điện ảnh này đủ để hấp dẫn được anh hay là vì có thêm một người bạn đồng hành mà nó không còn nhàm chán nữa.

Tròng kính mắt phản chiếu lại ánh sáng từ màn hình lớn, người khác không nhìn thấy rõ được ánh mắt anh, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và đường quai hàm rõ nét của anh.

Bộ phim có bản dịch tiếng Trung, nhưng Phó Hạo Nguyệt cũng hiểu được ít nhiều tiếng Latin nên lúc này không cần đọc phụ đề anh cũng có thể nghe hiểu được đại khái.

Nội dung cốt truyện vô cùng đẹp đẽ, dẫn dắt uyển chuyển, nhưng sau khi phân tích tỉ mỉ thì vẫn có thể tìm thấy được logic, Phó Hạo Nguyệt xem rất nhập tâm, anh thầm nghĩ rằng chẳng phải kiểu phim này còn có tính thưởng thức và ý nghĩa hơn so với mấy bộ phim có cốt truyện giống kiểu bộ "Mỗi gia đình" ngày hôm qua xem hay sao?

Quả thật là vì tuổi cô còn trẻ, anh vẫn muốn cho cô nhóc kia mở mang tầm mắt và có trình độ hơn một chút, nếu không sau này đi ra ngoài nói chuyện về phim điện ảnh, trong đầu cô toàn là mấy cái thứ vớ vẩn đó, vậy chẳng phải là vứt cả thể diện của nhà họ Phó rồi hay sao?



Phó Hạo Nguyệt tính toán cực kỳ hoàn hảo, anh thầm nghĩ tuy rằng cũng không phải anh cực kỳ thấy hứng thú với phim điện ảnh, nhưng cứ mỗi cuối tuần lại xem một bộ phim với Đường Thuần thế này cũng tốt, cô còn trẻ, vẫn còn rất nhiều điều anh cần dạy cô.

Nhưng mà bộ phim chưa chiếu được quá một nửa, Phó Hạo Nguyệt đã nghe thấy từng tiếng thở đều và nhịp nhàng, cứ chốc chốc lại vang lên.

Khi anh nghiêng đầu lại thì phát hiện ra Đường Thuần ngồi trên ghế mát-xa đã nhắm nghiền hai mắt từ lúc nào chẳng hay, hơi thở rất dài, trông ngủ có vẻ cực kỳ ngon.

Phó Hạo Nguyệt:...

Đường Thuần đang ngủ, đầu cô cũng vô thức nghiêng về phía Phó Hạo Nguyệt, mà từ góc nhìn của Phó Hạo Nguyệt thì vừa đủ để anh có thể thấy chiếc mũi thanh tú và cả hàng lông mi dày của cô.

Cô gái đang co ro cả người trên ghế sô pha, vẻ mặt khi ngủ trông vô cùng ngoan ngoãn, cô đang mặc bộ trang phục hầu gái, trên đầu đeo một chiếc băng đô bằng ren màu trắng, có lẽ là vì tuổi của cô còn rất trẻ, trên gương mặt tràn đầy collagen thoáng hiện ra màu đỏ ửng nhè nhẹ, là da nhẵn mịn trắng nõn như thể véo một cái là sẽ nhỏ ra nước.

Dường như Phó Hạo Nguyệt đã chợt hiểu ra, gương mặt tựa hoa đào mà người xưa vẫn hay nói là thế nào.

Phim đang bước vào giai đoạn hay, đoạn cao trào ngắn đầu tiên sắp đến, nhưng Phó Hạo Nguyệt lại không còn hứng thú xem phim tiếp nữa.

Vốn dĩ anh cũng không thích xem phim điện ảnh lắm, sự kết hợp âm thanh và hình ảnh ở một mức độ nhất định sẽ hạn chế trí tưởng tượng của rất nhiều người, cho nên với anh mà nói, anh vẫn thích cảm nhận ý nghĩa và sức mạnh mà ngôn từ mang lại hơn.

Cũng không biết là do bộ phim điện ảnh này quá nhàm chán hay là do hôm qua cô gái không được ngủ ngon, mà thoáng cái hai mươi phút đã trôi qua, Đường Thuần vẫn ngủ say như lúc nãy, thỉnh thoảng lại chép miệng như đang mơ tới cái gì.

Bộ phim vẫn đang chiếu tiếp, Phó Hạo Nguyệt nghe những tiếng Latinh đó, giọng điệu lãng mạn khiến người ta suy nghĩ miên man, chẳng biết từ bao giờ mà nam chính đã rơi vào lưới tình, vừa điên cuồng mà vừa nhiệt huyết hát vang lên bài ca ca ngợi tình người.

Mà ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào cô gái đang ngủ say, hình ảnh thay đổi trên màn hình lớn tạo ra những ánh sáng lúc tối lúc sáng, khiến gương mặt đang ngủ của thiếu nữ lại mang đến cảm giác tuyệt đẹp lộng lẫy.

Tựa như một thiếu nữ thần linh trong bức tranh sơn dầu Tây Âu.

Dường như không kìm nổi lòng, Phó Hạo Nguyệt đưa tay về phía cô gái, như muốn chạm vào hàng lông mi của cô.

Nhưng mà không đợi anh tới gần, một tiếng lẩm bẩm đã vang lên...

"Tưởng Thành..."

Bàn tay nâng lên giữa không trung rồi đột nhiên khựng lại, đôi mắt của người đàn ông bỗng tối sầm đi, tiếp sau đó là một cơn bão đang từ từ tích tụ lại trong con ngươi của anh.

Phó Hạo Nguyệt cũng không phải là một người hay quên, mặc dù chuyện này đã trôi qua gần nửa tháng trước rồi, nhưng anh vẫn nhớ kỹ cái tên "Tưởng Thành” này... Chính là bạn trai cũ của cô.

Anh từ từ rút tay lại, cũng đưa ánh mắt nhìn đi chỗ khác, ánh mắt nhìn cô gái chằm chằm suốt hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng dừng lại, rồi lại nhìn về phía màn hình lớn, không hề rời đi.

Rốt cuộc là có điều gì khiến cô không buông bỏ được, khiến cô đang ngủ cũng phải kêu tên người đó.

Người đàn ông hơi híp mắt, anh nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, mặt mũi của chàng trai kia lại hiện lên trong đầu anh. Bề ngoài thằng nhóc kia thì cũng gọi là đàng hoàng, chỉ là có vẻ như phẩm chất của anh ta không hề liên quan tới vẻ bề ngoài, nếu mà trong ngày thường thì anh ta chính là kiểu nhân vật mà Phó Hạo Nguyệt không thèm để vào mắt.

Bàn tay vốn đang đặt trên tay vịn từ từ chuyển về trước người, Phó Hạo Nguyệt xoay chiếc nhẫn ban chỉ theo thói quen, con ngươi đen láy phản chiếu lại ánh sáng từ màn hình lớn trở nên tối mịt.

Anh nghĩ, dù gì Đường Thuần cũng là một người thiếu kinh nghiệm, nếu không thì cô đã chẳng nhớ mãi chẳng quên cái tên rác rưởi kia.

Bộ phim vẫn đang tiếp tục, nam chính đã trở nên khác hẳn so với sự nhiệt huyết và niềm vui sướng như điên khi lần đầu gặp được tình yêu đích thực, muốn mà không có được khiến anh ta bắt đầu liên tục truy hỏi rốt cuộc ý nghĩa của cuộc sống là gì, buồn và vui, đau khổ và vui sướng, tất cả hóa thành những sự mâu thuẫn khiến anh ta mê mang không thể giải thích được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv