Cảnh Tiêu không nhìn thấy gì, Hallie ôm đầu cô bằng hai lòng bàn tay nhỏ mũm mĩm và mỉm cười gọi Cảnh Tiêu, hai người nhìn nhau rồi lại cười rộ lên.
Chờ Cảnh Tiêu ôm Hallie rời đi, Trì Thanh Hành mới bước ra, nhìn theo bóng cô.
Đang định xoay người trở về, Trì Thanh Hành đột nhiên phát hiện có một chấm đỏ đang di chuyển trên người mình. Với sự quan sát tinh tường và cẩn thận, trong lòng đã phân tích ra nơi xuất phát của những điểm đỏ đó, anh lập tức ngẩng đầu nhìn về phía nguồn sáng.
Ở lầu hai cách đó không xa, Triệu Chấn nhanh chóng cất súng, đóng cửa sổ lại.
Trì Thanh Hành đi tìm Triệu Chấn, lên lầu hai, đẩy mở cửa ra. Triệu Chấn nhanh chóng liếc qua Trì Thanh Hành, sau đó lại vội cúi đầu xuống, giả vờ như đang làm việc.
Trì Thanh Hành lạnh mặt đi tới, nghiêng người về phía trước rồi dựa vào mép bàn và gõ gõ mặt bàn, hỏi: “Vừa nãy cậu làm gì, muốn mưu sát tôi?”
Triệu Chấn nuốt nước miếng, cười hì hì: “Không có, vừa rồi tôi thấy cậu núp sau vách tường, còn đuổi một đám người đi, cho nên muốn xem cậu định làm gì.”
Trì Thanh Hành liếc mắt nhìn anh ấy một cái: “Không làm gì cả.”
Triệu Chấn thở dài một tiếng: “Tôi không tin đâu, người nào đó vừa nhìn thấy đã cười rất vui vẻ, tôi còn cho là cậu đang ngắm con gái nhà ai, hóa ra lại là A Tiêu. Tôi có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của cậu, nuôi dưỡng A Tiêu mười hai năm, nói thế nào vẫn là người nhà mình, nếu cậu muốn gả cho người khác thì gả đi. Trời hôm nay tối, đối với một cô gái rất không an toàn.”
“Nếu không an toàn, tôi sẽ ở đây cùng cậu lải nhải sao?” Trì Thanh Hành nói.
Triệu Chấn bật cười: “Cũng đúng, là tôi lo lắng quá, có cậu ở đây, tôi còn phải lo lắng gì nữa. Ôi, tình cảm gia đình thật là thiêng liêng.”
“Câm miệng.” Vẻ mặt Trì Thanh Hành hờ hững.
Triệu Chấn chép chép miệng: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lâu lắm rồi tôi mới thấy cậu cười vui vẻ như vậy, có phải vì thấy A Tiêu đã lớn thành thiếu nữ không, còn rất xinh đẹp. Trong lòng có một loại cảm giác như con gái nhà mình đã lớn rồi, giao cho ai cũng cảm thấy không yên tâm, lại muốn quản A Tiêu chặt chẽ như trước kia.”
“Cút đi.” Trì Thanh Hành khoanh tay trước ngực, mũi chân phải khẽ di trên mặt đất theo thói quen: “Tính tình tôi thoáng như vậy, lẽ nào lại là loại người đó sao?”
“Không phải sao?” Triệu Chấn hỏi lại anh: “Thử gọi Lương Hoảng ở cách vách, con trai của Thiếu tướng Lương đến nhà cậu xem. Cậu ta cùng A Tiêu từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tiểu học, cấp 2 và cấp 3 đều cùng lớp với nhau. Lúc đó, các trưởng bối trong đại viện đều rất xem trọng cặp đôi này, cậu vốn là người nhà vậy mà lại đem hạt giống tình yêu của hai đứa bóp chết từ trong nôi. Cậu tự nghĩ kỹ lại xem mình có phải loại người đó hay không.”
“Yêu sớm ảnh hưởng đến học tập, tôi làm vậy là tốt cho cô ấy.” Trì Thanh Hành nói một cách tự nhiên: “Hơn nữa, thằng nhóc Lương Hoảng kia nhìn là biết thư sinh yếu đuối, Tiêu Tiêu lại thích nghịch ngợm, cậu xem cậu ta có chỗ nào có thể chăm sóc Tiêu Tiêu.”
“Vậy thì bây giờ chắc đã đủ tiêu chuẩn rồi. Lương Hoảng chính là báu vật trong đội vệ binh quốc gia, là đầu quả tim của Tiêu Dương, mỗi ngày đều đứng trước lá quốc kỳ giương cao, muốn thể lực có thể lực, muốn gì cũng đều có thể.” Triệu Chấn nói: “Chờ A Tiêu về nhà, cậu cũng đừng xen vào nữa, dù sao tôi thấy hai người bọn họ vẫn có hy vọng. Trước khi phái binh tôi nghe Tiêu Dương nói qua về việc giới thiệu đối tượng cho Lương Hoảng, Lương Hoảng vội vàng từ chối, đại khái ý tứ là đang đợi một người, tôi đoán người này tám chín phần chính là A Tiêu. Quả thật, trực giác của tôi rất chuẩn. Dù sao hồi đó hai người bọn họ gần như đã có một đoạn tình cảm.”
Sắc mặt Trì Thanh Hành có chút trầm xuống: “Ý cậu là tôi không có khả năng, muốn cái gì cũng không thể?”
“Không, tôi không so sánh cậu với Lương Hoảng.” Triệu Chấn lắc đầu nói: “Cậu cũng đã từng này tuổi, nếu xét về phương diện kinh nghiệm với năng lực thì Lương Hoảng khẳng định là kém, nhưng cậu cũng không thể chăm sóc A Tiêu cả đời. A Tiêu cũng sẽ tới một ngày phải kết hôn, hai chúng ta làm anh trai chỉ có thể giúp cô ấy nhìn người để gửi gắm, sau đó cho cô ấy một số lời khuyên cuộc sống hay gì đó. Tuy nói chú Cảnh giao A Tiêu cho cậu và nhờ cậu chăm sóc, nhưng sẽ không để cậu kiểm soát chuyện kết hôn của A Tiêu. Với tính tình của A Tiêu, đến lúc đó khẳng định sẽ tức giận với cậu.”
“Đi ra ngoài.” Trì Thanh Hành xụ mặt xua tay: “Hôm nay tôi không thể nói chuyện phiếm, nhanh lên.”
“Nhanh như vậy đã đuổi người, tôi đều nói thật đó.” Triệu Chấn nhìn chằm chằm Trì Thanh Hành rồi chậm rãi đứng lên: “Còn ban kia, cậu có muốn cùng anh em làm nhiệm vụ không?”
“Cút đi.” Trì Thanh Hành nói.
Triệu Chấn vui vẻ nói: “Vậy tôi đi thật nhé, chênh lệch múi giờ vừa đủ, để tôi gọi điện cho con dâu.”
“3 giờ tới đây giao ban.” Trì Thanh Hành lại nói.
“Hả?” Triệu Chấn buồn bực: “Không phải không cần tôi sao? Sao lại muốn tôi 3 giờ tới đây?”
“Cho cậu thời gian gọi điện thoại, tôi đang trực thay cho hai người, cậu nói chuyện điện thoại xong trở lại đây, tôi đi ngủ, phân công rất rõ ràng, có phản đối gì sao?” Trì Thanh Hành nói.
“Trì Thanh Hành, cậu phân công thật giỏi.” Triệu Chấn nói: “Được thôi, người đã có vợ như tôi đây không cùng cậu so đo, đi đây.”
Vừa nói xong, Trì Thanh Hành cảm thấy có chút không thoải mái: “Cậu quay lại.”
“Lại muốn cho tôi làm gì?” Triệu Chấn quay đầu hỏi.
“Súng,” Trì Thanh Hành chỉ vị trí mà vừa nãy Triệu Chấn cất súng: “Tịch thu, cậu coi quy định của đội như đồ trang trí sao?”
“Được được được, đại ca, ngài Trì, tôi cất đây.” Triệu Chấn bước trở về chỗ ngồi, nhìn chằm chằm Trì Thanh Hành: “Cậu không thể lại kêu tôi làm cái này cái kia nữa, phân công rõ ràng, chính cậu cũng nói.”
Trì Thanh Hành lười để ý đến anh ấy.
Triệu Chấn nhanh chóng cất súng lại chỗ cũ, sau đó vội vàng tẩu thoát, trong phòng chỉ còn lại Trì Thanh Hành.
Ngồi một lúc, tiếng chuông báo thức vang lên, đã 11 giờ.
Trì Thanh Hành mở cửa sổ, nhìn bầu trời rộng lớn đầy sao trong đêm hè, những ngôi sao lấp lánh như đang nhàn nhã rơi xuống, dưới lầu có đội binh lính tuần tra đều nhịp đi qua, ngoại trừ đèn đường, những nguồn sáng khác cũng dần biến mất.
Thế giới an tĩnh trở lại.
Gió thổi lồng lộng, lòng cũng lặng đi.
Anh nhớ tới lần đầu tiên anh gặp Cảnh Tiêu ở trong đại viện. Khi đó, Cảnh Tiêu chỉ là một cô bé năm tuổi, theo cha chuyển vào sống trong đại viện vì điều động công việc, khi đó anh mới mười ba tuổi. Nhà Cảnh Tiêu ở cách vách, anh chỉ nghe nói có người dọn tới đây, khi nhìn thấy Cảnh Tiêu đã là một tuần sau.
Hôm đó anh đến doanh trại quân đội tìm ông nội, Cảnh Tiêu và cha Cảnh Thành đang cùng với ông nội nói chuyện, sau đó mới biết hai người có quan hệ tốt với mình, Cảnh Thành cũng cảm thấy anh có duyên, ông nội cũng có ý muốn cho anh theo Cảnh Thành học tập. Kết quả là anh liền thành học trò của Cảnh Thành, gọi ông là thầy.
Kể từ khi theo Cảnh Thành, Cảnh Thành đã dạy anh rất nhiều cách để trở thành một quân nhân và một số điều trong quân đội, cũng cho anh bắt đầu huấn luyện thể chất. Trì Thanh Hành rất nỗ lực, không muốn làm ông nội thất vọng, vì vậy anh vừa đi học vừa luyện tập. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Cảnh Tiêu là vào một buổi chiều mùa hè, khi ấy anh vừa tan học về đã bị Cảnh Thành gọi tới sân thể dục tập hít đất.
Khi làm được đến cái thứ hai mươi, có một cô gái nhỏ nhỏ gầy gầy, vụng về chạy tới muốn ôm Cảnh Thành, anh lặng lẽ liếc nhìn một cái, cô bé rất xinh xắn đáng yêu. Cảnh Thành giới thiệu qua với anh, Cảnh Tiêu liền nhìn anh chằm chằm.
Khi chán Cảnh Tiêu sẽ đòi Cảnh Thành chơi với mình, Cảnh Thành cũng giống như mẹ của cô, hai năm trước vợ ông vì mắc bệnh mà qua đời, ông đã đặt hết mọi tâm tư lên người Cảnh Tiêu, chiều chuộng cô có hơi quá mức.
Lúc ấy đột nhiên có nhiệm vụ khẩn cấp, Cảnh Thành đặt con gái lên lưng Trì Thanh Hành ngồi chơi, sau đó liền rời đi.
Chống đẩy lên rồi lại xuống, Cảnh Tiêu cảm thấy chơi rất vui, cũng không nháo Cảnh Thành, ngồi trên lưng Trì Thanh Hành cười khúc khích.
Lúc đầu còn cảm thấy Cảnh Tiêu không nặng nhưng sau khi liên tiếp chống đẩy mười mấy cái, Trì Thanh Hành cảm giác quần áo mình đều ướt đẫm, sức lực cánh tay cũng dần bị tiêu hao, không còn sung sức như trước, liền gọi Cảnh Tiêu: “Em xuống đi.”
“Không.” Cảnh Tiêu lắc đầu: “Trên này rất vui, không xuống, không xuống đâu.”
“Em không xuống?” Trì Thanh Hành hỏi lại lần nữa.
Cảnh Tiêu vẫn cự tuyệt: “Không xuống, cha nói anh phải chơi với em.”
“Có tin anh bắt sâu róm cho em chơi không?” Trì Thanh Hành uy hiếp.
Cảnh Tiêu không sợ, cả người nằm trên lưng Trì Thanh Hành, hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ Trì Thanh Hành: “Anh bắt đi, dù sao vẫn là ở trên lưng anh chơi.”
Trì Thanh Hành bất đắc dĩ, lại không thể tức giận với một cô bé 5 tuổi, liền chịu đựng tiếp tục chống đẩy, cuối cùng anh không chịu được nữa liền trực tiếp nằm xuống bãi cỏ nghỉ ngơi rồi gọi Cảnh Tiêu, Cảnh Tiêu không biết đã ngủ từ lúc nào.
Anh nhìn cánh tay nhỏ bé đang ôm lấy cổ mình, chọc chọc vào cằm cô hai cái, mềm như bông, anh lại chọc tiếp, Cảnh Tiêu liền mở hai lòng bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cằm anh nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn. Anh không hiểu vì sao bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, làn gió mát thổi bay những ngọn tóc ướt đẫm của anh, những ngọn cỏ xung quanh đung đưa theo gió.
Sau này, Cảnh Tiêu thường xuyên được cha đặt trên lưng anh ngồi chơi, hai người dần trở nên quen thuộc, thi thoảng cũng sẽ cãi nhau.
“Này nhóc thối, đừng lắc chân mãi được không? Anh sắp kiệt sức rồi, dạo này em ăn quá nhiều, nặng bằng cái gì không biết, ngồi im cho anh.” Trì Thanh Hành cố ý hung dữ với cô.
Cảnh Tiêu cũng hung hăng đáp lại: “Hừ, em thích lắc thì lắc, cha em cũng chưa chê em nặng, anh là đồ xấu xa.”
“Thầy đâu có để em trên lưng chống đẩy, đương nhiên không biết em nặng.” Trì Thanh Hành nói.
Cảnh Tiêu nghĩ nghĩ, liền nằm trên lưng Trì Thanh Hành và nói: “Vậy thì em không rung chân nữa, như vậy hẳn sẽ không nặng.”
Trì Thanh Hành dở khóc dở cười, mặt vùi vào cỏ mà thở dài: “Ôi khả năng nghe hiểu của em, sau này đi học thì phải làm sao……”
“Anh dạy cho em.”
“Chắc chắn rồi, anh đúng là xui xẻo mà.”
Thỉnh thoảng khi Cảnh Thành không ở đây, Cảnh Tiêu sẽ lặng lẽ mang nước lạnh và kem cho anh, hai người vụng trộm ăn. Khi bị Cảnh Thành phát hiện ra anh lười biếng, Cảnh Tiêu sẽ nói là do cô ăn vạ Trì Thanh Hành chơi trốn tìm, Cảnh Thành thương con gái, đương nhiên cũng không trách tội nữa.
Cứ như vậy mà qua một năm, Trì Thanh Hành hôm đó đi học về, mấy ngày nay anh không rèn luyện thể lực vì Cảnh Thành đang mang đội đi làm nhiệm vụ. Ông nội vì bị bệnh nhẹ nên đang sống trong bệnh viện của quân khu, mỗi ngày anh đều sẽ đến đó thăm ông.
Vốn dĩ muốn đưa Cảnh Tiêu tới đây nhưng Cảnh Tiêu đang ngủ nên anh tới bệnh viện một mình, ở trong phòng trò chuyện với ông. Bác sĩ muốn kiểm tra nên anh ra bên ngoài ngồi, đang suy nghĩ về việc liệu nhóc thối Cảnh Tiêu kia tỉnh ngủ có khóc nhè không, phía hành lang đối diện bỗng trở nên ồn ào.
Các bác sĩ, y tá và một số chiến sĩ đặc công trong trang phục chiến đấu, mũ cũng chưa cởi ra. Đội viên đội Đặc Chiến đẩy xe cáng đến phòng cấp cứu, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Anh nhận ra trong đó có một đội viên là người của Cảnh Thành, vội vàng chạy tới.
Thật sự là Cảnh Thành.
Trên mặt ông đều là máu, đã không thấy rõ hình dáng ban đầu, trên người có vài chỗ thịt máu cũng không phân biệt rõ, anh nhìn cũng thấy sợ. Nhưng anh vẫn cố chịu đựng hỗ trợ đẩy xe, trong lòng cảm thấy may mắn vì đã không đưa Cảnh Tiêu tới đây.
Trước khi vào phòng cấp cứu, Cảnh Thành đột nhiên nắm lấy tay áo anh và nói: “A Tiêu, chăm sóc cho con bé……”