"Ba! Con đã nói là con không muốn gả cho anh ta rồi!"
Dĩ Triệt tức tối đập mạnh lên bàn, trừng mắt nhìn đứa con gái 17 tuổi ngang bướng được nuông chiều từ nhỏ.
"Lý nào như vậy! Con lại dám cãi lời ba! Ba cảm thấy rất tốt, hơn nữa Đông Quân cũng có tình cảm với con"
Cố Như ngồi bên cạnh không yên, giựt một bên góc áo ông xã, ý bảo hắn đừng mắng con gái nữa
Cố An cũng không vừa, lại còn bồi thêm câu
"Ba cảm thấy tốt không có nghĩa là con cũng vậy. Con không cần biết, tóm lại không gả là không gả"
Dĩ Triệt tức nay càng thêm tức, thực hết nói nổi. Nay Cố An đã trưởng thành, vốn dĩ muốn tìm một hôn sự cho nó, sau đến thời gian thích hợp sẽ cưới, nhưng nó lại quá ương ngạnh, nhất quyết không chịu nghe theo sự sắp đặt.
"A Triệt, hôn nhân không thể ép buộc. Em thấy cậu ta có tính cách giống anh, em sợ sau con gái cũng sẽ khổ như em vậy"
Hắn nghe thấy vậy thì mặt tối sầm, nói gì thì nói không phải bây giờ đang hạnh phúc sao? Sao lại thành hắn xấu tính rồi.
"Gả cho anh em uất ức lắm sao? Dù gì anh cũng thay đổi rồi mà"
Cố Như nghe vậy liền phì cười, tay nhỏ đưa lên véo má ông xã.
"Đúng, anh có thay đổi, nhưng là thay đổi quá ít, bản tính vẫn còn đó thôi. Con gái chúng ta mà có chút tổn thương gì, em tìm anh và cậu ta tính sổ đấy"
Dĩ Trạch vừa mới trở về từ công ty, thấy trong nhà náo loạn một phen, cũng thừa nước chen chân vào.
"Con cảm thấy mẹ nói đúng đấy, vẫn nên là để tiểu muội muội của chúng ta tự chọn lang quân. Tiểu An vừa xinh đẹp lại có gia thế, còn sợ em ấy không gả được cho ai sao"
Tiểu An nghe vậy thì cười tít mắt, đôi chân thoăn thoắt chạy ra khoác tay anh hai
"Vẫn là mẹ với anh hai thương con nhất, ba là đồ đáng ghét"
"Con!..."
Dĩ Triệt tức giận không nói lên lời, cũng không muốn cãi nhau với tiểu bát đản này thêm một câu nào nữa.
Sau từng ấy năm kết hôn, Cố Như sinh được hai hài tử, cách nhau bảy tuổi. Dĩ Triệt muốn một đứa mang họ của cô nên mới đặt tên con gái là Cố An.
Cùng là một mẹ nhưng tính cách hai đứa trẻ lại không hề giống nhau. Cố An thì hoạt bát, ương bướng, Dĩ Trạch thì trầm tính, trưởng thành. Cố Như cũng phải thở phào nhẹ nhõm vì Dĩ Trạch không thừa hưởng cái tính cố chấp của ba nó, nếu không sẽ lại làm khổ cô nương nhà người ta mất.
...
"Đông Quân! Anh có thôi đi không? Có thể dừng đi theo tôi được chưa?"
Cố An tức giận mắng nhiếc hắn, hai bàn tay nhỏ nắm chặt thành quyền. Bất quá cô chỉ đứng đến ngực hắn, đến nhìn thẳng mặt hắn còn phải ngước lên, dáng vẻ như nào vẫn là trông rất đáng yêu.
"Em là vợ tương lai của tôi, không theo em thì theo ai chứ"
Đông Quân cũng không chịu thua, cứ dí chặt lấy người Cố An không chịu buông.
"Đó là ba tôi nói vậy, tôi vẫn là chưa đồng ý đâu"
Đông Quân nhếch một bên lông mày chất vấn, miệng thì cười hình bán nguyệt. Hắn vốn đã là rất đẹp trai, nay lại làm bộ dạng câu dẫn này, Cố An có chút hơi động lòng.
"Ồ vậy sao? Gả hay không không đến lượt em quyết đâu, là tôi quyết"
Cố An thầm chửi trong đầu, cái tên biến thái này với ba cô đâu có khác nhau mấy chứ. Một bên là cố chấp, bên còn lại là cố chấp ngầm thôi.
Đông Quân mới chỉ có 23 tuổi, một độ tuổi mà người ta sẽ cho rằng là quá trẻ để điều hành một công ty. Nhưng Dĩ Triệt kể với Cố An rằng ba hắn đích thân dạy dỗ hắn từ rất sớm, lịch trình học của hắn thời đó dày đặc không thể nổi, ông ấy còn đặc biệt nghiêm khắc vì vậy hắn học vượt lớp liên tục. Thế nên nếu nói về trình độ, Đông Quân có khi còn hơn cả những người làm trên thương trường lâu năm, còn trẻ như vậy mà đã cùng ba hắn quản lý một sản nghiệp khổng lồ như vậy.
Sở dĩ Dĩ Triệt kể ra như vậy là muốn con gái thấy hắn ưu tú, có thể có chút hứng thú với hắn nhưng Cố An thì hoàn toàn ngược lại. Cô cảm thấy tuổi thơ hắn thực rất nhạt nhẽo cũng có chút thương cảm cho hắn. Đẹp trai, gia thế hào môn thì đã sao chứ, vẫn không phải là không chung chí hướng sao?
---------------------
Có nên viết một bộ về con gái của Cố Như và Dĩ Triệt không nhỉ?